Tôi nghỉ việc cả tháng, về quê chăm mẹ chồng liệt giường. Ngày nào cũng bưng cơm, đút cháo, thay quần áo, giặt giũ… Trong nhà, ai cũng khen tôi “dâu thảo”, nhưng thực ra chỉ có mình tôi biết từng việc nhỏ đều vắt kiệt sức và kiên nhẫn.
Một hôm, khi giặt ga gối cho bà, tôi thấy có gì cộm dưới gối. Lôi ra, đó là một cuốn sổ tiết kiệm cũ, góc đã sờn. Tôi mở thử… trời ơi, bên trong là con số hơn 3 tỷ đồng.
Tôi đứng chết lặng. Suốt bao năm ở đây, vợ chồng tôi nai lưng trả nợ, bố mẹ chồng thì lúc nào cũng kêu khó, thế mà bà lại giấu một khoản lớn như vậy. Tôi tức đến run người, đóng sổ lại, xách túi bỏ thẳng lên thành phố, trong đầu chỉ nghĩ: Mình bị lợi dụng quá lâu rồi.
Vừa bước ra cửa, bà bỗng gọi khẽ:— Con… lại đây…
Tôi quay lại, thấy bà khó nhọc đưa tay ra hiệu ghé sát tai. Giọng bà thì thào, nhưng từng chữ rõ ràng:— Nếu con đi, đừng về nữa… vì trong sổ kia… là tiền chuẩn bị chia… cho người khác… không phải con.
Tôi sững sờ. Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh nhìn không còn yếu đuối như thường ngày mà sắc lạnh lạ thường:— Và người đó… đã đứng tên đất của căn nhà con đang ở trên thành phố.
Nghe bà nói xong, tôi chết lặng vài giây. Trong đầu lập tức hiện lên gương mặt cô em chồng — đứa từ lâu vẫn bóng gió coi thường tôi, nhưng luôn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt bà.
Tôi không quay lại ngay. Thay vào đó, tôi lên thành phố, âm thầm nhờ một người bạn làm trong ngân hàng xác minh sổ tiết kiệm. Quả thật, nó đứng tên mẹ chồng và… cô em chồng. Khoản tiền ấy được gửi đều đặn trong suốt 15 năm, số gốc ban đầu đã là hơn 2 tỷ.
Tôi bắt đầu “phản công”. Tôi về quê, vẫn chăm bà như không có chuyện gì. Nhưng mỗi lần em chồng xuất hiện, tôi lại cố ý nói những câu khiến bà phải khó chịu với nó, từ chuyện ăn ở đến chuyện vay mượn. Tôi biết bà ghét nhất ai đụng đến tiền của mình.
Một tối, khi bà ngủ, tôi khéo léo cắm một chiếc camera nhỏ ngay đầu giường. Chỉ một tuần sau, tôi đã có đoạn clip em chồng lén mở tủ của bà lấy ra cuốn sổ tiết kiệm, rồi gọi điện cho ai đó bàn chuyện rút bớt tiền.
Hôm ấy, tôi mời họ hàng bên nội đến đông đủ, lấy lý do “làm bữa cơm cho bà vui”. Giữa bữa, tôi bật đoạn clip trên màn hình TV. Cả nhà sững sờ. Em chồng tái mét, ấp úng chối, nhưng bà đập tay xuống bàn:— Tao còn sống đây mà mày dám!
Ngay tại bàn ăn, bà tuyên bố sẽ rút toàn bộ tiền, chia đôi cho tôi và chồng tôi. Cô em chồng bị tước sạch quyền lợi, ôm mặt bỏ đi.
Nhưng cú twist cuối mới khiến mọi người sốc: hôm sau tôi mở tài khoản nhận tiền thì thấy số tiền chuyển vào gấp đôi số bà công bố, kèm tin nhắn:
“Coi như trả công 5 năm qua. Và nhớ… đừng bao giờ tin ai hoàn toàn, kể cả mẹ chồng con.”