Khu biệt thự nằm trong khu đô thị yên tĩnh, cổng rào tự động, có bảo vệ gác 24/7.
Sáng ngày đầu tiên, người đàn ông rách rưới, gầy gò, xuất hiện trước cổng căn biệt thự số 8.
Ông không xin ăn, không gào thét.
Chỉ ngồi bệt xuống vệ cỏ trước cổng, lặp đi lặp lại một cái tên duy nhất:
“Minh… Minh ơi… Minh…”
Người bảo vệ đuổi, ông không phản ứng.
Chủ nhà – ông Thành – lúc đầu còn khó chịu, sau thì mặc kệ.
Ngày thứ hai, ông vẫn ngồi đó, mặc mưa gió, ướt lạnh run.
Miệng vẫn rên rỉ câu cũ:
“Minh… con đâu rồi Minh ơi…”
Ngày thứ ba, người dân bắt đầu xì xào:
“Chắc ông này thần kinh.”
“Nghe nói ông Thành năm xưa có một đứa con riêng bị bỏ rơi thì phải…”
Ông Thành phẫn nộ quát tất cả:
“Vớ vẩn! Nhà tôi không có chuyện đó!”
Nhưng tối hôm đó, khi nhìn người đàn ông già nua run lẩy bẩy trong cơn mưa đầu mùa, ánh mắt ông Thành dường như có chút xao động.
Một điều gì đó… chạm vào ký ức.
Đến ngày thứ tư.
Cổng biệt thự mở toang.
Ông Thành lao ra giữa trưa nắng gắt, mặt trắng bệch như vừa nhìn thấy ma.
Bước chân loạng choạng, ông quỳ xuống trước người đàn ông lang thang, hai tay run lên bần bật.
“Bố…? Là… bố thật sao?”
Người đàn ông khẽ gật đầu, đôi mắt đục ngầu rơm rớm lệ:
“Minh… là con… con của bố phải không?”
Không ai ngờ.
Cái tên Minh mà ông lặp lại suốt ba ngày không phải là tên con trai ông Thành.
Mà chính là tên ông Thành – thời còn ở quê.
Người đàn ông lang thang kia – chính là cha ruột của ông Thành, người đã bị ông chối bỏ suốt hơn 40 năm để đổi lấy cuộc đời mới ở thành phố.
Năm xưa, khi lên Sài Gòn lập nghiệp, ông Thành từng giấu đi thân phận con nhà nghèo rách, đổi tên, cắt đứt liên lạc với gia đình vì xấu hổ và muốn leo lên xã hội thượng lưu.
Không ai biết ông từng có một người cha mù chữ, làm thuê vất vả để nuôi con ăn học.
Không ai biết ông đã bỏ mặc người cha bệnh tật năm đó ngã quỵ bên hiên nhà, chỉ để theo đuổi vợ nhà giàu.
Và giờ đây, người cha ấy, dù lưng còng, trí nhớ lẫn, mắt mờ, vẫn nhớ con trai mình là “Minh”.
Chỉ để… tìm về một lần trước khi nhắm mắt.
Ông Thành ôm lấy người cha khô đét, gào lên trong tiếng nức nở:
“Con sai rồi… con xin bố… tha cho con…”
Có những món nợ không nằm trên giấy tờ.
Có những người vẫn đợi… dù đã bị lãng quên gần nửa đời.