Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Nhà tôi bị bão cuốn hư hỏng hết, tôi đành sang ở nhờ nhà thằng con trai ở Hà Nội. Nó bảo: ‘Bọn con cần riêng tư, vợ con thấy không tiện.’ Tôi bèn gọi cho bạn cấp ba—giờ là một doanh nhân thành đạt. Không ai biết tôi vẫn giữ số của anh. Khi anh tới nơi, anh chỉ nói đúng ba chữ…”

Nhà tôi bị bão cuốn hư hỏng hết, tôi đành sang ở nhờ nhà thằng con trai ở Hà Nội. Nó bảo: ‘Bọn con cần riêng tư, vợ con thấy không tiện.’ Tôi bèn gọi cho bạn cấp ba—giờ là một doanh nhân thành đạt. Không ai biết tôi vẫn giữ số của anh. Khi anh tới nơi, anh chỉ nói đúng ba chữ…”

Thanh Thanh 7 Tháng 10, 2025

“Bão cuốn hết rồi.”Đó là câu đầu tiên bà Lan nghe được khi tỉnh dậy sau một đêm trắng. Giọng hàng xóm nghẹn ngào bên ngoài: “Nhà chị… chỉ còn cái nền.”

Bà Lan, năm mươi lăm tuổi, góa chồng đã gần mười năm, nhìn đống gạch vụn ngổn ngang trước mắt. Mái tôn méo mó, tủ gỗ sập một nửa, chiếc khung ảnh cưới cháy nám góc. Bà không khóc. Có lẽ nước mắt cũng bị gió bão thổi bay hết rồi.

Bà chỉ còn lại cái vali cũ — bên trong là vài bộ quần áo ướt và tấm sổ tiết kiệm đã lem. Không còn nơi nào để về, bà đành lên xe khách, lầm lũi đi Hà Nội, nơi có đứa con trai duy nhất — Tuấn.

Tuấn là kỹ sư, ở chung cư mới với vợ là Thảo. Cửa mở, con dâu nhìn bà, ánh mắt thoáng qua một nét do dự.“Ôi, mẹ đến rồi à?”Tuấn kéo vali giúp, gật đầu: “Mẹ ở tạm ít hôm nhé, để con tính lại cái nhà dưới quê.”Bà mỉm cười, “Ừ, mẹ chỉ ở nhờ chút thôi.”

Nhưng “ít hôm” hóa ra chỉ được ba ngày.Tối thứ tư, khi bà đang rửa chén, nghe tiếng thì thầm trong phòng ngủ:“Anh nói với mẹ đi, chứ em thấy… không tiện.”“Nhưng giờ mẹ chưa biết đi đâu.”“Bọn con cũng cần riêng tư chứ.”

Bà Lan đứng chết lặng. Nước ấm tràn qua tay, chén rơi xuống vỡ tan.

Sáng hôm sau, Tuấn ngập ngừng:“Mẹ… hay mẹ tạm tìm chỗ khác ở, để bọn con dễ sinh hoạt hơn.”“Ờ, mẹ hiểu mà,” bà nói, giọng nhẹ tênh, như thể chính mình cũng tin vậy.

Cả buổi chiều, bà ngồi ở bến xe, ôm vali, chẳng biết đi đâu.Đêm xuống, Hà Nội đổ mưa, mưa nhỏ nhưng lạnh hơn cả cơn bão quê nhà.

Trong túi áo, bà lục ra chiếc điện thoại cũ, màn hình nứt đôi, lướt qua vài số. Dừng lại ở cái tên: Minh – bạn cấp ba.Bà không biết sao vẫn giữ số ấy. Có lẽ vì thói quen, hoặc vì một góc ký ức chưa tắt.

Bà do dự hồi lâu rồi bấm gọi.Giọng nam trầm ấm vang lên sau hai hồi chuông:“Lan à? Là em hả?”“Ừ… Anh Minh, em… Em đang ở Hà Nội.”“Ở đâu? Gửi anh địa chỉ.”

Hai mươi phút sau, một chiếc xe đen dừng trước trạm xe. Người đàn ông bước xuống, áo sơ mi sẫm, gương mặt có nét từng trải. Ông không hỏi gì, chỉ nhìn bà thật lâu rồi nói ba chữ:“Lên xe đi.”

Bà Lan cắn môi. Nước mưa hòa với nước mắt. Cánh cửa xe đóng lại, và một chương khác của đời bà bắt đầu — nơi mà quá khứ, lòng tự trọng và sự cô đơn cùng va vào nhau dữ dội.

Căn nhà của ông Minh nằm ở khu Tây Hồ, tĩnh lặng và sang trọng. Khi xe dừng, bà Lan thấy mình lạc vào một thế giới khác — nơi mọi thứ đều sáng, sạch và… xa lạ.Ông Minh mở cửa, nhẹ giọng:“Cứ coi đây là nhà em. Phòng trên tầng hai còn trống.”

Bà ngập ngừng: “Anh Minh, em chỉ ở vài hôm, khi nào tìm được chỗ thì…”Ông ngắt lời, mắt nhìn thẳng: “Không cần nói nhiều. Ở đây cho yên.”

Ba mươi năm rồi họ mới gặp lại. Ngày xưa, bà Lan từng là hoa khôi lớp, còn ông Minh là chàng trai nghèo luôn lặng lẽ mang cặp hộ cô mỗi chiều. Họ từng có một quãng thanh xuân chưa kịp gọi tên thì mỗi người rẽ một hướng — bà lấy chồng, ông đi Nam lập nghiệp.

Bây giờ, ông là doanh nhân thành đạt, có vợ con đang định cư ở Úc. Còn bà, là một người đàn bà lạc lõng giữa cơn bão đời.

Những ngày đầu, bà chỉ nấu ăn, dọn dẹp, như để trả ơn. Ông Minh thường về muộn, chỉ ăn ít cơm rồi lại lên phòng làm việc. Họ nói chuyện ít, nhưng ánh mắt đôi lần chạm nhau — ngập ngừng, khó tả.

Một buổi tối, điện trong khu mất. Bà Lan ra ban công, nhìn hồ lấp lánh ánh đèn xa. Ông Minh mang ra hai cốc trà nóng, đặt xuống bàn.“Em vẫn thích trà mạn à?”Bà khẽ cười: “Anh còn nhớ…”“Ba chục năm rồi, có mấy thứ mà quên được.”

Câu nói khiến không khí lặng lại. Ngoài kia, gió hồ thổi mát rượi, nhưng trong lòng bà Lan nóng rát.

Hôm sau, Thảo — con dâu bà — gọi điện. Giọng cô ta nhẹ nhàng nhưng lạnh:“Mẹ ở chỗ bạn à? Con định gửi ít tiền phụ mẹ thuê phòng. Ở nhà người khác mãi cũng bất tiện.”

Bà Lan im lặng, mắt nhìn căn phòng sáng đèn, nơi ông Minh đang cặm cụi làm việc.“Ừ, mẹ biết rồi.”Sau cuộc gọi, bà ngồi rất lâu. Cảm giác xấu hổ, ơn nghĩa, và nỗi cô độc đan xen như những sợi dây siết chặt.

Tối đó, bà thu dọn đồ, định lặng lẽ đi. Nhưng khi vừa kéo vali xuống tầng, ông Minh đã đứng sẵn ở cửa.“Đi đâu?”“Em không thể phiền anh thêm nữa.”“Lan.” Ông nói chậm rãi. “Em gọi cho anh tối đó không phải để vay chỗ ngủ. Mà là vì tin anh. Anh không muốn để em lại ngoài đường lần nào nữa.”

Bà Lan cúi đầu, nước mắt rơi ướt bàn tay nhăn nheo.“Anh Minh, em… em sợ người ta nói.”Ông chỉ đáp gọn:“Đời em đã chịu đủ bão rồi. Đừng sợ thêm mưa.”

Ba tháng sau, căn nhà cũ ở quê được sửa lại nhờ tiền hỗ trợ và phần lớn là do ông Minh giúp. Bà Lan nhất quyết gửi lại ông, nhưng ông chỉ cười:“Coi như anh trả món nợ hồi xưa không dám nắm tay em.”

Ngày bà về quê, ông Minh đưa ra bến xe, tay cầm chiếc giỏ đựng bánh bà tự làm. Họ không nói gì nhiều, chỉ im lặng. Đến khi xe sắp lăn bánh, ông khẽ nói:“Có ai đối tốt với em, em nhớ giữ. Nhưng nếu không ai còn thương em nữa, hãy gọi anh.”

Bà Lan cười, giấu đi giọt nước mắt cuối cùng.Chiếc xe rời bến, bỏ lại sau lưng bóng người đàn ông đứng yên dưới mưa phùn.

Về đến quê, bà bắt đầu lại cuộc sống. Nhà nhỏ, nhưng yên bình. Mỗi sáng, bà trồng rau, pha trà, nghe tiếng gà gáy. Hàng xóm sang hỏi thăm, ai cũng mừng vì bà “gặp được quý nhân”. Nhưng bà không kể chi tiết, chỉ bảo:“Người tốt còn nhiều lắm.”

Thỉnh thoảng, Tuấn gọi điện, giọng có phần áy náy:“Mẹ, con xin lỗi… Bọn con lúc ấy căng thẳng, giờ nghĩ lại thấy mình sai.”Bà cười hiền: “Không sao đâu con. Bão qua rồi, ai mà chẳng muốn yên ổn.”

Một chiều cuối thu, bà nhận được bưu phẩm: một hộp trà mạn và mảnh giấy ghi vỏn vẹn bốn chữ “Nhớ uống với anh”. Không ký tên, nhưng bà biết rõ nét chữ ấy.

Bà ngồi trên hiên, nắng rọi lên gương mặt đã hằn thời gian. Nụ cười nở nhẹ — không phải của người chờ đợi, mà của người biết mình vẫn còn được trân trọng.

Cơn bão năm ấy cướp đi căn nhà, nhưng trả lại cho bà một mái ấm khác: trong lòng mình.Và đôi khi, chỉ ba chữ giản đơn “Lên xe đi” cũng đủ cứu một cuộc đời khỏi trôi dạt mãi mãi.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Ngày vợ trở dạ, lúc vào viện 2 vợ chồng choáng váng khi bác sĩ thông báo Hương mang thai 3.

Ngày vợ trở dạ, lúc vào viện 2 vợ chồng choáng váng khi bác sĩ thông báo Hương mang thai 3.

Cưới 17 năm, chồng ngoại tình 13 năm, có cả con riêng bên ngoài – vợ đề nghị ly hôn, nhưng câu trả lời của anh ta khiến ai cũng phẫn nộ…

Cưới 17 năm, chồng ngoại tình 13 năm, có cả con riêng bên ngoài – vợ đề nghị ly hôn, nhưng câu trả lời của anh ta khiến ai cũng phẫn nộ…

HOT NEWS

  • Trong ngày giỗ đầu của mẹ, bố tôi nói muốn tái hôn, tôi tức giận bỏ đi 4 năm trời
    Trong ngày giỗ đầu của mẹ, bố tôi nói muốn tái hôn, tôi tức giận bỏ đi 4 năm trời
  • Nữ sinh mất tích khi mang thai, gia đình tin cô đã qua đời. 12 năm sau, một đứa trẻ ở trại mồ côi vô tình hé lộ chi tiết dẫn mẹ tìm ra sự thật…
    Nữ sinh mất tích khi mang thai, gia đình tin cô đã qua đời. 12 năm sau, một đứa trẻ ở trại mồ côi vô …
  • Sau nửa năm mới ghé qua thăm miếng đất thì đã thấy nhà ai đó xây căn nhà 2 tầng rồi đang sinh sống ở đấy, tôi chết lặng gõ cửa thì họ nói “nhà tôi lỡ làm rồi giờ có bán không”
    Sau nửa năm mới ghé qua thăm miếng đất thì đã thấy nhà ai đó xây căn nhà 2 tầng rồi đang sinh sống ở …
  • Đôi khi, sự im lặng của người phụ nữ chính là bản án nặng nề nhất dành cho kẻ phản bội.
    Đôi khi, sự im lặng của người phụ nữ chính là bản án nặng nề nhất dành cho kẻ phản bội.
  • “Em lấy anh vì thấy anh tử tế, chứ đàn ông như anh không kiếm nổi tiền thì có gì đáng tự hào”. 
    “Em lấy anh vì thấy anh tử tế, chứ đàn ông như anh không kiếm nổi tiền thì có gì đáng tự hào”. 
  • Người tuổi thọ ngắn thường có 4 điểm chung vào buổi sáng: Hi vọng bạn không có cái nào
    Người tuổi thọ ngắn thường có 4 điểm chung vào buổi sáng: Hi vọng bạn không có cái nào
  • Vừa gọi đồ ăn gà cá ê hề về nhà định gọi mẹ đẻ sang ăn thì thấy mùi mẹ chồng đã liền mời gia đình 2 em chồng với 4 đứa cháu
    Vừa gọi đồ ăn gà cá ê hề về nhà định gọi mẹ đẻ sang ăn thì thấy mùi mẹ chồng đã liền mời gia …
  • Mẹ gọi cho tôi với gương mặt rạng rỡ, nói rằng có một người đàn ông được giới thiệu qua cô hàng xóm
    Mẹ gọi cho tôi với gương mặt rạng rỡ, nói rằng có một người đàn ông được giới thiệu qua cô hàng xóm
  • Chồng nằm hấp hối vì UT giai đoạn cuối, tôi cắn răng mang thai hộ cho một đại gia để đổi lấy tiền cứu anh. Không ngờ, chín tháng sau, mọi chuyện lại rẽ sang một hướng không ai có thể lường trước…
    Chồng nằm hấp hối vì UT giai đoạn cuối, tôi cắn răng mang thai hộ cho một đại gia để đổi lấy tiền cứu anh. …

Bài viết mới

  • Tôi muốn xin chồng 2 triệu để đóng hội khóa họp lớp 15 năm ra trường, em chồng vừa đến cửa nghe được đã nói “chị không kiếm ra tiền thì nên an phận, anh tôi nuôi mấy miệng ăn giờ còn lo cả việc hội khóa của chị à
    Tôi muốn xin chồng 2 triệu để đóng hội khóa họp lớp 15 năm ra trường, em chồng vừa đến cửa nghe được đã nói …
    Mấy hôm nay, hội lớp cấp 3 của tôi rộn …
  • Thấy mẹ chồng suốt ngày chỉ biết mua vàng tích lũy, ăn uống dè xẻn tiết kiệm không cho con cháu lấy 1 đồng, chị dâu quyết định giữ luôn thẻ lương 14 triệu/tháng
    Thấy mẹ chồng suốt ngày chỉ biết mua vàng tích lũy, ăn uống dè xẻn tiết kiệm không cho con cháu lấy 1 đồng, chị …
    Ở thôn Đông Lâm (Bắc Giang), ai cũng biết bà Liễu, 68 …
  • Nhưng camera trong nhà tôi đã bật từ chiều ghi lại cảnh anh ta giấu gói bột dưới gầm giường.
    Nhưng camera trong nhà tôi đã bật từ chiều ghi lại cảnh anh ta giấu gói bột dưới gầm giường.
    “Chú Chó Cắn Vào Chú Rể Giữa Đám Cưới – …
  • Chị gái lấy chồng giám đốc nhưng khi mẹ tôi ố:m nằm viện chị đem về được đúng 1 triệu, sáng hôm sau anh rể đã nhắn tin “Tôi lấy chị em chứ không phải đi nuôi cả nhà em, viện phí của mẹ tự lo đi”
    Chị gái lấy chồng giám đốc nhưng khi mẹ tôi ố:m nằm viện chị đem về được đúng 1 triệu, sáng hôm sau anh rể …
    Mẹ tôi đổ bệnh nặng, phải nhập viện gấp. Tôi …
  • Đôi khi, điều đau nhất không phải là mất đi một người đàn ông, mà là mất đi niềm tin rằng anh ta từng yêu mình thật lòng
    Đôi khi, điều đau nhất không phải là mất đi một người đàn ông, mà là mất đi niềm tin rằng anh ta từng yêu …
    Tôi và anh cưới nhau được tám năm, sống chung …
  • Đang làm đám cưới, mẹ chồng tôi bất ngờ từ dưới xồng xộc lên sân khấu, tát tôi liên tục 10 cái
    Đang làm đám cưới, mẹ chồng tôi bất ngờ từ dưới xồng xộc lên sân khấu, tát tôi liên tục 10 cái
    Tiếng nhạc cưới vang rền trong hội trường lớn nhất …
  • Tôi bỏ vợ để cưới một cô gái làm quán hát ở Lào Cai, nhưng chỉ 5 ngày sau kết hôn tôi đã hối hận
    Tôi bỏ vợ để cưới một cô gái làm quán hát ở Lào Cai, nhưng chỉ 5 ngày sau kết hôn tôi đã hối hận
    Đêm tôi ngồi trên chuyến tàu SP1 rùng rình vượt …
  • Thấy người cha đến đón con có điều bất thường. Cô giáo đi theo và bàng hoàng khi nhìn thấy sự thật
    Thấy người cha đến đón con có điều bất thường. Cô giáo đi theo và bàng hoàng khi nhìn thấy sự thật
    “Đôi khi, sự bình thường nhất lại ẩn chứa điều …
  • Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại, khi lấy nhân viên quán hát về làm vợ
    Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại, khi lấy nhân viên quán hát về làm vợ
    Họ nói tôi dại.Cả cái thị trấn này đều nói …
  • Bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm “mày có muốn giống con vợ trước không”, tôi cứng đơ người chưa kịp hoàn hồn thì trong nhà chồng hét lớn
    Bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm “mày có muốn giống con vợ trước không”, tôi cứng đơ người …
    Tối hôm ấy, cả làng An Tĩnh rộn ràng tiếng …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]