Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Tôi đòi ly hôn vì không thể chịu nổi nữa, chồng mỉm cười gật đầu, với điều kiện: Tôi tay trắng ra đi. Anh cười khẩy nhưng tôi đồng ý ngay, Ký xong đơn ly hôn, anh ta đưa cho tôi 500 nghìn tiền đi xe, tôi liền ra tiệm vé số…..

Tôi đòi ly hôn vì không thể chịu nổi nữa, chồng mỉm cười gật đầu, với điều kiện: Tôi tay trắng ra đi. Anh cười khẩy nhưng tôi đồng ý ngay, Ký xong đơn ly hôn, anh ta đưa cho tôi 500 nghìn tiền đi xe, tôi liền ra tiệm vé số…..

Thanh Thanh 6 Tháng 6, 2025

“Ly hôn đi.”

“Ừ, nhưng em phải ra đi tay trắng.”

Anh mỉm cười.

Tôi gật đầu. Cũng mỉm cười.

Mọi người đều nghĩ tôi thua. Nhưng họ chưa thấy lá bài tôi sắp rút…

Ngọc bước ra khỏi cổng tòa án quận 5 vào một chiều tháng Tư oi bức, tay cầm theo một xấp hồ sơ ly hôn đã ký và… năm trăm nghìn đồng chồng cũ vừa dúi vào tay cô như thể ban phát cho kẻ ăn xin.

Anh ta – Trung – từng là người cô yêu bằng cả tuổi trẻ. Người đàn ông mà cô từng tin sẽ là nơi nương tựa đến hết đời. Nhưng cũng chính anh là người đã dồn cô đến chân tường bằng những năm tháng lạnh nhạt, bạo lực tinh thần, và cuối cùng là cú chốt hạ đầy nhẫn tâm: “Tay trắng ra đi.”

Ngọc không khóc. Cô chỉ khẽ cười – nụ cười mà chính bản thân cô cũng không phân định được là đau hay nhẹ nhõm. Mười năm chung sống, tất cả những gì cô nhận lại là một tờ giấy ly hôn và năm trăm nghìn tiền “đưa tiễn”.

Không nhà. Không tiền. Không tài sản. Thậm chí đứa con gái 6 tuổi – bé Hân – cũng bị Trung giữ lại, với lý do “anh có điều kiện kinh tế tốt hơn”.

Ngọc bắt xe buýt về khu trọ cũ của một người bạn thân – Thảo – người duy nhất vẫn âm thầm đứng về phía cô trong suốt cuộc hôn nhân tàn úa ấy. Nhưng giữa đường, chiếc xe buýt dừng gần tiệm vé số nhỏ ở góc ngã tư Trần Phú – Nguyễn Duy Dương. Ngọc không hiểu vì sao lại xuống.

Cô đứng trước sạp vé, nhìn người đàn ông bán vé số ngồi lặng lẽ dưới cái ô cũ bạc màu. Một cái gì đó bên trong Ngọc thôi thúc. Có lẽ là sự tuyệt vọng muốn bám víu vào một tia hy vọng cuối cùng.

– “Chú cho cháu 5 tờ vé số. Tờ nào đẹp đẹp chút nha chú.”

Ông lão nhìn cô bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên, rồi đưa ra một xấp vé:
– “Này, mới ra sáng nay. Con gái mà mua vé số, chắc chắn hên đó nghen.”

Ngọc cười nhạt. “Hên” là thứ xa xỉ đối với cô bấy lâu nay.

Cô không mong giàu có. Cô chỉ mong đủ tiền để bắt đầu lại – để đón con gái về, để sống một cuộc đời không phải cúi đầu trước ai.

Tối đó, Ngọc ngủ nhờ nhà Thảo. Căn phòng trọ chật hẹp nhưng ấm cúng, có tiếng người, có mùi cơm canh, có sự quan tâm thật lòng mà cô đã không cảm nhận được suốt bao năm.

Thảo là bạn học cũ cấp 3, làm công nhân may ở khu công nghiệp Tân Tạo. Cô luôn là người thẳng tính và thương bạn như ruột thịt.

– “Mày điên quá, chấp nhận điều kiện tay trắng làm gì? Phải giành quyền nuôi con chứ!” – Thảo gào lên khi nghe chuyện.

– “Tao mệt rồi. Tao biết tao không có gì trong tay. Giành thì chỉ là giành để kéo dài đau khổ.”

– “Rồi giờ mày định sao?”

Ngọc lặng im. Trong túi chỉ còn đúng… 20 nghìn.

Cô không có nghề trong tay, mới nghỉ việc kế toán nhỏ ở công ty chồng cũ từ ba tháng trước sau khi phát hiện anh ta ngoại tình với chính thư ký riêng.

Cô mở bóp, rút ra những tờ vé số còn thơm mùi mực.

– “Biết đâu mày đang ở chung phòng với tỷ phú tương lai.” – Ngọc cười trêu, nhưng trong mắt thoáng chút mơ hồ.

Thảo giật tờ vé từ tay cô:

– “Xem liền đi bà nội! Kết quả xổ số chiều nay rồi mà. Để tao tra cho!”

Thảo mở điện thoại. Cả hai cùng nhìn vào màn hình khi từng con số lướt qua.

Giải tám… không trúng.

Giải bảy… cũng không.

Giải tư… hụt nữa.

Ngọc thở dài, định cười cho qua, thì… Thảo hét lên.

– “Trúng rồi!!!”

– “Cái gì?” – Ngọc trố mắt.

– “Giải đặc biệt! Sáu số luôn nè! Tờ này! Trời ơi Ngọc ơi!! Mày trúng rồi!!!”

Ngọc không tin nổi vào mắt mình. Cô cầm tờ vé lên, đối chiếu từng số. Trùng khớp. Không sai một con nào.

Hai tỷ đồng.

Một khoảng lặng dài bao trùm cả căn phòng nhỏ. Ngọc bật khóc.

Không phải vì tiền. Mà vì lần đầu tiên sau nhiều năm, số phận mỉm cười với cô – dù chỉ là một lần.

Ba ngày sau, Ngọc cầm tiền mặt ra ngân hàng gửi, mở một tài khoản riêng. Cô thuê luật sư giỏi, nộp đơn xin thay đổi quyền nuôi con. Với lý do: Trung thường xuyên vắng nhà, giao bé Hân cho người giúp việc trông. Cô – nay đã có điều kiện kinh tế, nơi ở ổn định và cam kết công việc mới – xứng đáng được nuôi con.

Cô thuê căn hộ nhỏ ở Bình Thạnh, đi học lại kế toán tài chính để chuẩn bị xin việc chính thức. Thảo vẫn là người bạn chí cốt, hỗ trợ cô mọi mặt.

Buổi hầu tòa lại lần hai diễn ra sau gần hai tháng. Trung – lần này không còn nụ cười khẩy nữa. Anh ta trố mắt khi thấy luật sư Ngọc trình bày bản sao sổ tiết kiệm hai tỷ, hợp đồng thuê nhà, giấy chứng nhận nhập học kế toán và… ảnh chụp bé Hân khóc vì nhớ mẹ.

Phán quyết: Quyền nuôi con thuộc về Ngọc.

Ngọc không biết nên gọi giai đoạn hiện tại là gì. Là tự do? Là tái sinh? Hay chỉ đơn giản là lần đầu tiên trong đời cô được sống là chính mình?

Buổi sáng, cô dậy sớm đưa bé Hân đến trường mẫu giáo gần nhà. Cô bé có đôi mắt giống hệt mẹ, nhưng ánh nhìn lanh lợi, đầy sức sống hơn xưa. Có lẽ vì giờ đây, mỗi cái ôm, mỗi bữa ăn, mỗi tối kể chuyện trước giờ ngủ… đều là điều mà hai mẹ con đã đánh đổi cả đoạn đường dài để có được.

Ngọc thuê một căn hộ nhỏ nhưng sáng sủa trong chung cư cũ ở Bình Thạnh. Một phòng ngủ, một phòng khách, bếp nhỏ và ban công trồng vài chậu hoa. Với nhiều người, nơi đó chỉ là tạm bợ. Với Ngọc, đó là “tổ ấm” – thứ cô chưa từng có suốt mười năm làm vợ.

Sau khi trúng vé số, điều đầu tiên cô làm không phải là mua sắm hay khoe khoang, mà là lập kế hoạch sống. Sự nghèo khổ dạy cô một điều: Tiền chỉ có giá trị khi biết dùng đúng lúc, đúng cách.

Cô dùng 300 triệu mua bảo hiểm nhân thọ cho hai mẹ con. Một khoản khác được gửi tiết kiệm dài hạn. 500 triệu còn lại, cô đầu tư học thêm các chứng chỉ kế toán quốc tế, đồng thời dành một phần mở quán cà phê nhỏ – giấc mơ ngày xưa từng bị Trung cười nhạo: “Em mà cũng đòi kinh doanh?”

Thảo vẫn là người đồng hành. Cô nghỉ việc công nhân, góp sức cùng Ngọc mở quán ở hẻm 96 D2, gần Đại học Hutech. Quán được đặt tên: “Lá Cuối Mùa” – một cái tên Ngọc chọn trong một đêm mưa, khi nhìn chiếc lá cuối cùng còn bám trụ trên cành khô.

Cô bảo:

– “Lá cuối không có nghĩa là tàn. Có khi là mầm mới chuẩn bị vươn ra.”

Quán nhỏ, không sang chảnh, nhưng có góc đọc sách, vài chậu lan, vài bản nhạc Trịnh vang nhẹ nhàng. Sinh viên tới học bài, người già tới thư giãn, dân văn phòng ghé làm việc. Ngọc vừa pha cà phê, vừa kiểm tra sổ sách, vừa luyện tiếng Anh chuyên ngành kế toán.

Buổi tối, cô về sớm đón Hân. Hai mẹ con đi chợ nấu cơm, xem hoạt hình, rồi đọc sách trước khi ngủ. Cô bắt đầu biết yêu những điều bình thường nhất, bởi vì trước kia, đến sự bình thường ấy cũng là một thứ xa xỉ.

Một buổi chiều, khi đang dọn bàn, Thảo hỏi:

– “Ngọc, mày có nghĩ đến chuyện yêu lại không?”

Ngọc ngẩng lên từ tách cà phê đang lau dở, mỉm cười:

– “Tao chưa quên nỗi đau cũ, nhưng không vì thế mà khóa cửa trái tim. Tao chỉ… chưa vội.”

Thảo nháy mắt:

– “Coi bộ có ai rồi, đúng không?”

Ngọc lắc đầu, nhưng lòng khẽ rung. Gần đây, có một khách quen – anh Minh – thường đến quán vào thứ Tư và thứ Sáu, lúc 3 giờ chiều. Anh làm thiết kế đồ họa, hay mang laptop đến làm việc. Trầm tính, lễ độ, ít nói nhưng hay mỉm cười. Anh chưa từng tán tỉnh cô, chỉ hỏi vài câu nhẹ nhàng:
– “Quán chị chọn nhạc hay quá.”
– “Cà phê chỗ chị rang đậm, uống thích lắm.”
– “Bé Hân là con chị hả? Khéo quá, vẽ con mèo y như thật.”

Cô không nghĩ nhiều. Nhưng mỗi khi thấy bóng dáng anh đi qua cửa, tim lại đập… lạ thường.

Một hôm, trời mưa, quán vắng. Minh ngồi ở góc quen thuộc. Ngọc đem ra cho anh ly cà phê sữa, không đá – đúng kiểu anh thích. Khi đặt ly xuống, cô thấy anh đang xem một bản thiết kế logo có dòng chữ: “Lá Cuối Mùa”.

– “Anh làm cái này…” – Cô chỉ vào màn hình.

– “Tặng chị. Quán này đặc biệt, giống chị vậy.” – Minh nói nhẹ.

Ngọc bất ngờ. Cô chưa từng kể nhiều về quá khứ. Nhưng có những người, không cần nghe cũng hiểu bằng trực giác.

– “Sao anh nghĩ là… đặc biệt?” – cô hỏi, giọng thấp.

– “Vì không ai có thể từ vũng bùn mà đứng dậy, rồi còn nở được hoa. Trừ người mạnh mẽ thật sự.”

Ngọc quay mặt đi, không để anh thấy mắt cô đỏ hoe.

Ba tháng sau, quán bắt đầu có lợi nhuận ổn định. Ngọc hoàn thành khoá học kế toán nâng cao. Một công ty nước ngoài ngỏ ý mời cô về làm quản lý tài chính với mức lương gấp ba lần ngày xưa.

Nhưng cô từ chối.
Cô chọn ở lại với quán cà phê.

Bởi vì nơi đây không chỉ là kế sinh nhai – nó là nơi cô tái sinh. Là minh chứng rằng một người phụ nữ từng bị ép rời đi tay trắng, vẫn có thể xây được cả một thế giới riêng.

Một sáng cuối năm, Ngọc dắt bé Hân đến trường. Cô mặc áo sơ mi trắng, váy dài màu be, tóc búi cao, ánh mắt nhẹ nhàng mà tự tin. Trung – chồng cũ – đứng chờ trước cổng, nói muốn gặp con.

Anh ta ăn mặc bảnh bao, nhưng gương mặt đã khác: không còn kênh kiệu, mà là một loại… hụt hẫng lặng lẽ.

– “Em sống tốt thật.” – Trung nói, tránh ánh nhìn của cô.

Ngọc chỉ gật đầu, không đáp.

Anh nhìn Hân ôm chặt mẹ, rồi bước lên xe, không nói thêm gì. Có lẽ, đó là lần đầu tiên anh hiểu: Người ra đi tay trắng, không có nghĩa là kẻ thua cuộc.

Buổi tối, Minh đứng đợi Ngọc ở cửa quán. Anh cầm theo hộp bánh nhỏ, bên trong là logo “Lá Cuối Mùa” được khắc gỗ tinh xảo.

– “Muốn làm lại cái bảng hiệu ngoài quán. Cho đàng hoàng hơn.”

Ngọc nhìn anh, nhìn chiếc bảng. Rồi nhìn lại chính mình trong tấm kính cửa: Không còn là người phụ nữ ủ rũ ngày rời tòa án, mà là người đã vượt qua mọi vỡ vụn để đứng vững, và… sẵn sàng yêu lại – không phải ai khác, mà là chính bản thân mình.

Cô gật đầu.

– “Ừ. Làm mới thôi. Mọi thứ mới rồi, đúng không anh?”

Prev Article
Next Article

Related Articles

Cô gái xinh đẹp giấu gia đình đi làm osin ở biệt thự cao cấp, đến ngày nhận lương ông chủ nhà kéo vào phòng ngủ

Cô gái xinh đẹp giấu gia đình đi làm osin ở biệt thự cao cấp, đến ngày nhận lương ông chủ nhà kéo vào phòng ngủ

Xe tang vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người mất trong quan tài reo vang không ngớt

Xe tang vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người mất trong quan tài reo vang không ngớt

Leave a Reply Cancel Reply

HOT NEWS

  • Con dâu nuôi bố chồng liệt giường suốt 15 năm, ngày ông mất con dâu bất chấp lời ngăn cản của cả nhà lục tung tủ quần áo của ông cụ
    Con dâu nuôi bố chồng liệt giường suốt 15 năm, ngày ông mất con dâu bất chấp lời ngăn cản của cả nhà lục tung …
  • Giữa cái nắng chang chang của miền Tây Việt Nam, nơi những cánh đồng lúa bạt ngàn kéo dài đến tận chân trời, một cô gái Uzbekistan 20 tuổi tên là Nargiza đang đứng giữa một trại nuôi bò, mắt ngơ ngác nhìn đàn gia súc đang rống lên trong buổi trưa oi ả. Mái tóc vàng óng được buộc cao, làn da trắng nổi bật giữa khung cảnh đậm chất thôn quê.
    Giữa cái nắng chang chang của miền Tây Việt Nam, nơi những cánh đồng lúa bạt ngàn kéo dài đến tận chân trời, một cô …
  • Lấy chồng Trung Quốc trả nợ cho bố bị cả làng khinh rẻ dọa mất xác, 10 năm sau tôi quay lại cả xóm phải cúi đầu khi nhìn thấy
    Lấy chồng Trung Quốc trả nợ cho bố bị cả làng khinh rẻ dọa mất xác, 10 năm sau tôi quay lại cả xóm phải …
  • Bà cụ nuôi chó hoang trong hẻm nhỏ 20 năm, ngày nào mùi cũng sộc nồng nặc khắp xóm, ai phản ánh bà cũng giả điếc
    Bà cụ nuôi chó hoang trong hẻm nhỏ 20 năm, ngày nào mùi cũng sộc nồng nặc khắp xóm, ai phản ánh bà cũng giả …
  • Hoa khôi của xóm bỏ bố mẹ già yếu đi theo người đàn ông giàu có, 10 năm sau quay về chỉ để đòi chia đất, mẹ cười nhẹ và dẫn ra mảnh ruộng sau nhà, thứ trước mắt khiến cô run rẩy bỏ chạy 1 mét đất cũng không dám lấy
    Hoa khôi của xóm bỏ bố mẹ già yếu đi theo người đàn ông giàu có, 10 năm sau quay về chỉ để đòi chia …
  • Cả nhà chồng luôn chê cô em dâu “ở quê, vô học” nhưng nào ngờ đến ngày giỗ tổ tiên, cô vừa đặt 1 thứ lên cúng
    Cả nhà chồng luôn chê cô em dâu “ở quê, vô học” nhưng nào ngờ đến ngày giỗ tổ tiên, cô vừa đặt 1 thứ …
  • Người vợ phát hiện chồng hay lén ra sau vườn vào giữa đêm, 1 hôm vợ lén đi theo rình thì phát hiện sự thật bẽ bàng
    Người vợ phát hiện chồng hay lén ra sau vườn vào giữa đêm, 1 hôm vợ lén đi theo rình thì phát hiện sự thật …
  • Cậu bé chỉ tay vào chiếc vòng cổ của vợ tỷ phú và nói một câu, cô bàng hoàng phát hiện bí mật…
    Cậu bé chỉ tay vào chiếc vòng cổ của vợ tỷ phú và nói một câu, cô bàng hoàng phát hiện bí mật…
  • Mẹ chồng rút sạch tiền cho con dâu 1 tỷ mua nhà, nào ngờ 3 năm sau con trai đột quỵ mất
    Mẹ chồng rút sạch tiền cho con dâu 1 tỷ mua nhà, nào ngờ 3 năm sau con trai đột quỵ mất

Bài viết mới

  • Tôi bị mẹ kế ép gả cho một tên tù vừa ra trại, nghĩ cuộc đời đi vào ngõ cụt, tôi không ngờ lại nắm được bí mật khiến hắn run rẩy..
    Tôi bị mẹ kế ép gả cho một tên tù vừa ra trại, nghĩ cuộc đời đi vào ngõ cụt, tôi không ngờ lại nắm …
    Mỹ Hương, ngôi sao màn bạc lộng lẫy, luôn là …
  • Cụ Chư hàng xóm ở dãy trọ ngày nào cũng mang cơm cho tôi, một lần cụ say rượu, trời tối om om, cụ Chữ gõ cửa phòng tôi liên tục..
    Cụ Chư hàng xóm ở dãy trọ ngày nào cũng mang cơm cho tôi, một lần cụ say rượu, trời tối om om, cụ Chữ …
    Dãy trọ tôi ở nằm lọt thỏm trong một con …
  • Đến nhà bạn trai ra mắt tôi bị mất chiếc xe máy nhưng cả nhà anh chẳng mảy may quan tâm chỉ nói “mất thì thôi chứ sao giờ” và sự thật về màn kịch phía sau..
    Đến nhà bạn trai ra mắt tôi bị mất chiếc xe máy nhưng cả nhà anh chẳng mảy may quan tâm chỉ nói “mất thì …
    Mẹ anh đón tiếp bằng một cái nhìn đánh giá …
  • Bố mẹ vợ gọi tôi là “thằng lái xe chở gạch kiết xác”, đám cưới còn không cho tổ chức ở nhà hàng vì sợ “mất mặt”
    Bố mẹ vợ gọi tôi là “thằng lái xe chở gạch kiết xác”, đám cưới còn không cho tổ chức ở nhà hàng vì sợ …
    Tôi làm nghề chở vật liệu xây dựng, cụ thể …
  • Từ ngày con trai mất, bố chồng quyết xin nghỉ hưu sớm để về sống cùng con dâu, cho đến một đêm, cả xóm nghe tiếng hét từ phòng ngủ, cả làng chạy đến thì tá hỏa…nhận ra
    Từ ngày con trai mất, bố chồng quyết xin nghỉ hưu sớm để về sống cùng con dâu, cho đến một đêm, cả xóm nghe …
    Từ ngày con trai mất, bố chồng quyết xin nghỉ …
  • Ly hôn, chồng cho tôi ra đi tay trắng, nửa năm sau anh ta phải chuyển cho tôi 1 tỷ vì 1 cuộc gọi
    Ly hôn, chồng cho tôi ra đi tay trắng, nửa năm sau anh ta phải chuyển cho tôi 1 tỷ vì 1 cuộc gọi
    “Ngày ký đơn ly hôn, anh ta cười và bảo …
  • Người phụ nữ dân tộc đến công ty lớn nhất nhì Hà Nội xin việc nhưng bị mọi người khinh thường vì không có bằng cấp, nói năng quê mùa và ngay sau đó ai cũng phải hối hận
    Người phụ nữ dân tộc đến công ty lớn nhất nhì Hà Nội xin việc nhưng bị mọi người khinh thường vì không có bằng …
    Buổi sáng đầu tháng Ba, một người phụ nữ ăn …
  • Biết người chồng từng đầu ấp tay gối suốt bốn năm đang bí mật nuôi bồ nhí và cô ta còn đang mang thai, tôi đã lao đến tận nơi với ý định làm cho ra lẽ. Nhưng khi tận mắt chứng kiến anh nhẹ nhàng âu yếm nhân tình trước cửa phòng trọ, tay còn khệ nệ bưng cả thùng sữa bầu vào cho cô ta, thì dù tim đau như ai c/ắt, tôi vẫn đứng yên một chỗ. Không làm loạn. Không khóc lóc. Tôi quay người, lái xe an toàn trở về nhà.  Tối đó, tôi mở két, lấy hết tiền tích góp bấy lâu rồi rủ bạn bè đi ăn uống, làm đẹp suốt cả một ngày, coi như tự thưởng cho sự tỉnh táo của mình. Đón con về, tôi ôm con ngủ và tự nhủ: hai ngày nữa, mẹ con mình sẽ đi du lịch, rời xa mọi ồn ào. Nhưng không ngờ, đêm đó, chồng tôi bất ngờ nhận một tin sét đánh…
    Biết người chồng từng đầu ấp tay gối suốt bốn năm đang bí mật nuôi bồ nhí và cô ta còn đang mang thai, tôi …
    Người đàn ông tôi từng gọi là chồng – người …
  • Vừa ly hôn 3 tháng thì vợ cũ trơ tráo lấy ngay chồng mới. Tôi tò mò đến đám cưới xem cô ta lấy ai thì mắt cứ dán vào chiếc váy cưới  mà vợ cũ đang mặc, đau đớn khi phát hiện ra 1 thứ
    Vừa ly hôn 3 tháng thì vợ cũ trơ tráo lấy ngay chồng mới. Tôi tò mò đến đám cưới xem cô ta lấy ai …
    Đau đớn nào bằng việc bị phản bội, nhưng cay …
  • Mọi chuyện bắt đầu khi anh Hoàng hỏi mượn sân nhà tôi để chất tạm vật liệu xây dựng. “Chỉ vài tuần thôi, Tùng ơi,”
    Mọi chuyện bắt đầu khi anh Hoàng hỏi mượn sân nhà tôi để chất tạm vật liệu xây dựng. “Chỉ vài tuần thôi, Tùng ơi,”
    Từ trước đến nay, tôi và anh Hoàng, người hàng …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]