Vợ chồng tôi lấy nhau đã hơn 5 năm, từ lúc cưới về đã ở chung với bố mẹ chồng và em gái chồng trong một căn nhà 4 tầng giữa phố.Ban đầu, tôi nghĩ: “Ở cùng thì tiện, sau này có con ông bà đỡ đần.”Nhưng thực tế… chỉ có tôi đỡ đần cả nhà.
Sáng lo cơm nước, trưa tranh thủ đi chợ về nấu cho đủ 6 người ăn.Chiều vừa dọn xong bếp đã bị em chồng nhăn mặt chê “rau xào hăng”, tối đến mẹ chồng lại săm soi:
“Cái áo này mua mấy trăm? Tiền đâu ra mà hoang phí?”
Chồng thì đi làm cả ngày, tối về lại cắm đầu vào điện thoại, chẳng đoái hoài.
Tôi chịu đựng vì nghĩ sống vì gia đình, cho đến một hôm — bố mẹ chồng gọi cả hai vợ chồng xuống phòng khách.
“Bố mẹ mua cho hai đứa một căn nhà rồi. Ở xa trung tâm một chút nhưng có sổ đỏ đàng hoàng, đứng tên hai đứa luôn.”
Tôi choáng váng xúc động, nước mắt chực trào.Chồng tôi ôm lấy tôi còn bảo: “Thấy chưa, chịu khó bao năm đâu có uổng!”
Sáng hôm sau, tôi còn dậy sớm nấu mâm cơm cúng tạ trời đất, cảm ơn tổ tiên.Chồng lái xe đưa tôi đi “nhận nhà mới” — một khu dân cư đang xây dở, cách trung tâm 15km.Dù hơi xa, tôi vẫn vui như mở cờ trong bụng.
Nhưng khi đến nơi, vừa mở cánh cửa căn nhà ra… tôi tái mét cả mặt.
Bên trong không hề trống.Có một chiếc bàn học nhỏ, vài vali lộn xộn, giường tầng gắn tạm vào tường, một ít quần áo nữ treo trên mắc.
Và… trên bàn trang điểm là lọ nước hoa tôi từng thấy trong phòng em chồng.
Tôi lảo đảo bước vào, mở tủ ra — đầy ắp đồ đạc của em gái chồng.
Chồng tôi nhìn quanh, lắp bắp:
“Ơ… chắc là… bố mẹ định cho nó ở tạm thời…”
Tôi chết lặng.Cái “nhà riêng” mà tôi mong chờ suốt bao năm hóa ra là căn nhà để “chia tải” cho gia đình chồng, và vợ chồng tôi chỉ được chuyển sang làm hàng xóm với em chồng mà thôi.
Tối đó, tôi nghe mẹ chồng gọi điện sang:
“Ở bên đó mà sống cho đàng hoàng. Con Dung (em chồng tôi) nó hiền, dễ sống lắm. Mà nhà đó mẹ đứng tên đấy, nhớ chưa?”
Tôi cười như mếu.Đến cả cái quyền chọn chỗ phơi đồ tôi còn không có, chứ nói gì đến quyền quyết định cuộc đời mình.
Nhưng tôi đã không gục.Tôi lặng lẽ xin việc làm thêm, dành dụm từng đồng. 2 năm sau, tôi âm thầm mua một căn nhà nhỏ đứng tên mình.
Và đúng hôm sinh nhật mẹ chồng, tôi gửi chiếc phong bì mỏng dính, kèm theo tờ giấy:
“Cảm ơn vì đã cho con một bài học lớn:Tự do không bao giờ là quà tặng, nó là thứ phải giành lấy.Con xin phép không về ăn cơm tối nay, vì còn bận dọn về nhà… thật sự của mình.”