Đám cưới của Tuấn và Lan được tổ chức tại khách sạn Imperial – nơi sang trọng bậc nhất thành phố. Tuấn, Giám đốc kinh doanh của một công ty bất động sản, mặt mũi hớn hở trong bộ vest Ý đắt tiền, liên tục đi lại tiếp khách. Anh ta tự hào lắm, không chỉ vì lấy được Lan – cô gái xinh đẹp, hiền thục, mà còn vì nghe đâu bố vợ tương lai là một đại gia Việt kiều bí ẩn, hứa hẹn sẽ trao của hồi môn “khủng”. Đám cưới hôm nay ông lại bận kí hợp đồng lớn nên cuối bữa tiệc ông mới có mặt.
Giữa lúc tiệc cưới đang rộn ràng tiếng nhạc, ly tách va nhau leng keng, bỗng nhiên ở cửa hội trường xuất hiện một bóng người lạ lùng. Đó là một ông già gầy gò, lưng còng rạp xuống. Ông mặc bộ quần áo nâu sờn rách, lấm lem bùn đất, chân đi đôi dép tổ ong đứt quai, trên vai còn vác một cái bao tải dứa bốc mùi chua loét của rác rưởi. Ông già đứng nép vào cửa kính, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào mâm cỗ đầy ắp thức ăn, nuốt nước bọt ừng ực. Không hiểu sao ông ấy lại tiến gần tới đám cưới được.
Bảo vệ định lôi ông ra, nhưng Tuấn đã nhìn thấy. Sợ khách khứa chú ý làm mất mặt, Tuấn sầm sập lao tới, giọng rít qua kẽ răng: – “Này ông già! Đi chỗ khác kiếm ăn! Đây là đám cưới 5 sao, không phải bãi rác. Biến ngay cho khuất mắt tôi”! Ông già run rẩy, ngước đôi mắt kèm nhèm lên, giọng thều thào: – “Cậu ơi… làm phúc cho lão xin chút đồ thừa. Lão đói quá… ba ngày nay chưa có gì vào bụng”…
– “Đồ thừa cũng không đến lượt ông”! – Tuấn nhăn mặt bịt mũi – “Hôi hám chết đi được. Bảo vệ đâu? Lôi cổ lão này ra ngoài, xịt nước hoa ngay chỗ này cho tôi”! Đúng lúc đó, Lan đi tới. Thấy cảnh tượng ấy, cô sững lại. Nhìn ông cụ tội nghiệp, run lẩy bẩy vì đói rét, lòng trắc ẩn của cô trỗi dậy. Cô không biết bố mình là ai vì ông đi làm ăn xa từ khi cô còn bé xíu, cô lớn lên với bà ngoại. Nhưng bà ngoại luôn dạy cô: “Thương người như thể thương thân”.
Lan vội bước đến, gạt tay bảo vệ ra: – “Anh Tuấn, đừng làm thế. Ông ấy chỉ đói thôi mà. Hôm nay là ngày vui của mình, coi như làm phúc đi anh”. Tuấn trừng mắt nhìn vợ: – “Em điên à? Khách VIP đang nhìn vào đấy. Em định để cái ngữ ăn mày này làm ô uế đám cưới của anh sao”? – “Nhưng ông ấy sắp lả đi rồi”. – Lan nài nỉ – “Em chỉ xin cho ông ấy một chút súp hoặc cái bánh thôi”.
Ông già nhìn Lan, ánh mắt ánh lên một tia xúc động lạ kỳ, ông chìa bàn tay đen đúa ra: – “Cô dâu tốt bụng quá… cô cho lão xin miếng bánh thôi.”.. Lan nhìn quanh, thấy trên bàn tiệc dành cho gia đình nhà trai có đĩa bánh ngọt chưa ai động đến. Cô nhanh tay cầm lấy một chiếc bánh kem nhỏ, định đưa cho ông lão.
– Bốp!
Một âm thanh chát chúa vang lên, làm tắt ngấm mọi tiếng cười nói trong hội trường. Lan ngã dúi dụi xuống sàn, chiếc bánh kem văng ra nát bét. Má cô in hằn năm ngón tay đỏ ửng. Tuấn đứng đó, tay vẫn còn giơ lên, khuôn mặt đỏ gay vì giận dữ. – “Đồ đàn bà ngu dốt”! – Tuấn gào lên – “Cô dám lấy bánh từ bàn của mẹ tôi cho thằng ăn mày này à? Cô chưa về nhà chồng mà đã dám cãi lời chồng, coi thường nhà chồng thế hả? Tôi dạy cho cô biết thế nào là phép tắc”!
Mẹ Tuấn ngồi đó, không những không can ngăn mà còn bĩu môi: – “Đánh là đúng! Cái thứ con dâu không biết giữ thể diện cho chồng. Loại rác rưởi thế kia mà cũng dây vào”. Lan ôm mặt khóc, nước mắt tủi nhục tuôn rơi. Cô nhìn người đàn ông mình sắp gọi là chồng, bỗng thấy xa lạ và đáng sợ quá.
Ông lão ăn mày nãy giờ đứng im, bỗng nhiên thẳng người dậy. Cái lưng còng biến mất. Ông cúi xuống, không phải để nhặt chiếc bánh, mà để đỡ Lan đứng dậy. Ông rút trong túi áo rách rưới ra một chiếc khăn tay trắng tinh, phẳng phiu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lan. – “Con gái, con có đau không”?
Lan ngơ ngác nhìn ông lão. Giọng nói này… sao ấm áp và quen thuộc đến thế? Tuấn thấy ông già dám động vào vợ mình, định lao vào đẩy ngã: – “Buông cô ấy ra! Mày chán sống rồi à”? Ông lão ngẩng phắt đầu lên. Ánh mắt đục ngầu, khúm núm ban nãy biến mất, thay vào đó là cái nhìn sắc lạnh, uy quyền khiến Tuấn khựng lại, lạnh toát sống lưng.
Ông lão chậm rãi cởi bỏ chiếc áo khoác rách rưới bên ngoài, ném chiếc bao tải sang một bên. Bên trong lớp áo bẩn thỉu ấy là bộ vest đen được cắt may thủ công tinh xảo, trên cổ tay lấp lánh chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá cả căn biệt thự. Cả hội trường ồ lên kinh ngạc. Mọi người bắt đầu xì xào: – Trời ơi! Kia có phải là… Chủ tịch Hùng của tập đoàn Hùng Cường không? – Đúng rồi! Người giàu nhất nhì cái đất này, vừa từ Mỹ trở về.
Tuấn há hốc mồm, chân tay bủn rủn. Hùng Cường chính là tập đoàn mẹ, đang nắm giữ 80% cổ phần công ty bất động sản mà Tuấn đang làm việc. Và quan trọng hơn, đó là “bố vợ đại gia” mà hắn vẫn hằng mong ngóng. Ông Hùng vỗ vỗ vai Lan, rồi quay sang nhìn Tuấn, giọng nói vang rền cả hội trường mà không cần micro: – Cậu Tuấn, Giám đốc kinh doanh nhỉ? Tôi cứ nghĩ chọn được cho con gái một người chồng tài giỏi, đạo đức. Ai ngờ lại chọn nhầm một kẻ cầm thú đội lốt người.
– Bố… bố vợ… con không biết… – Tuấn lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu.
– Ai là bố cậu? – Ông Hùng quát lớn – Một người già đói khát xin miếng ăn cậu còn tiếc, lại còn muốn xua đuổi, xịt nước hoa tẩy uế. Một người vợ sắp cưới chỉ vì lòng thương người mà cậu thẳng tay tát giữa chốn đông người. Cậu coi trọng cái sĩ diện hão huyền, coi trọng bộ vest sạch sẽ hơn cả tình người, hơn cả vợ mình. Loại người như cậu, không xứng đáng xách dép cho con gái tôi!
Mẹ Tuấn lúc nãy còn vênh váo, giờ run như cầy sấy, vội chạy lại quỳ xuống: – Ông thông gia… cháu nó nóng tính… xin ông bỏ qua…
– Bà im đi! – Ông Hùng gạt phắt – Con hư tại mẹ. Bà nhìn xem bà dạy con thế nào?
Ông Hùng quay sang Lan, ánh mắt dịu lại: – Lan, bố xin lỗi vì đã thử lòng con rể theo cách này. Nhưng nhờ thế bố mới thấy, con gái bố nhân hậu thế nào, và cũng may mắn thoát được một kiếp nạn. Con có muốn tiếp tục đám cưới này không?
Lan nhìn Tuấn đang quỳ sụp dưới chân bố mình van xin, nhìn gia đình nhà chồng hèn hạ, cô lắc đầu, tháo chiếc nhẫn cưới ném trả lại Tuấn: – Con không cưới nữa bố ạ. Một cái tát này là quá đủ cho cái giá của sự mù quáng rồi. Ông Hùng gật đầu hài lòng. Ông rút điện thoại ra, gọi một cuộc gọi duy nhất: – Alo, cắt toàn bộ hợp đồng hợp tác với công ty của cậu Tuấn. Thu hồi lại căn biệt thự và siêu xe tôi định tặng làm của hồi môn. À, sa thải cậu ta luôn cho tôi. Lý do: Đạo đức suy đồi.
Dứt lời, ông Hùng nắm tay con gái bước thẳng ra cửa, bỏ lại đằng sau sự hỗn loạn, tiếng khóc lóc thảm thiết của gia đình Tuấn và những ánh mắt khinh bỉ của quan khách. Tuấn gục ngã ngay tại sân khấu lộng lẫy. Hắn mất vợ, mất sự nghiệp, mất danh dự, chỉ còn lại sự nhục nhã ê chề. Hắn hiểu rằng, chiếc bánh kem nát bét trên sàn kia chính là tương lai của hắn.

