Trên vùng quê nghèo, có một ông lão thương binh tên Minh sống cô độc trong căn nhà nhỏ đơn sơ. Một đêm mưa bão, trên đường về, ông nghe thấy tiếng khóc yếu ớt từ ven đường. Khi tiến lại gần, ông bàng hoàng thấy năm bé gái bị bỏ rơi, nằm co ro trong manh áo rách.
Dù cuộc sống nghèo khó, ông không đành lòng bỏ mặc các bé. Ông mang chúng về nhà, dùng chăn cũ ủ ấm, nấu cháo loãng cho ăn. Từ đó, ông Minh trở thành người cha bất đắc dĩ, một mình nuôi dưỡng năm đứa trẻ giữa cuộc sống đầy gian truân.
Ông Minh chỉ sống bằng chút tiền trợ cấp thương binh và công việc sửa chữa vặt. Mỗi ngày, ông lao động không ngơi tay để kiếm đủ tiền lo cơm áo cho đàn con. Đôi khi, ông nhịn ăn để nhường bữa cho các bé. Hàng xóm thương cảm, giúp đỡ chút gạo, rau. Dù khó khăn, ông vẫn quyết tâm cho các con đi học, luôn dạy chúng về lòng nhân hậu và nghị lực sống.
Các bé lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông, dù thiếu thốn nhưng luôn vui vẻ. Họ xem nhau như ruột thịt, cùng san sẻ từng chiếc áo, từng chén cơm. Có lúc ông đổ bệnh nặng, cả năm chị em phải đi nhặt ve chai, làm thuê kiếm tiền mua thuốc. Chính tình yêu thương đã giúp họ vượt qua những tháng ngày khốn khó.
Thời gian trôi qua, các cô bé ngày nào đã trưởng thành. Họ lần lượt rời quê hương để tìm kiếm tương lai. Người làm bác sĩ, người trở thành giáo viên, người lập gia đình ở phương xa. Chỉ còn Lan, cô con gái út, ở lại bên cạnh chăm sóc ông Minh.
Những năm tháng cô đơn và tuổi già kéo đến nhanh chóng. Ông Minh ngày càng yếu đi. Một đêm nọ, ông cầm tay Lan, đôi mắt đục mờ ánh lên niềm mong mỏi: “Cha chỉ mong được gặp lại các con một lần trước khi nhắm mắt…”
Nhận thấy tình trạng sức khỏe của ông ngày càng nguy kịch, Lan vội vàng liên lạc với các chị em. Dù mỗi người một nơi, họ đều tức tốc bỏ lại mọi công việc, lao về quê. Trên chuyến xe đêm, những ký ức tuổi thơ ùa về, khiến lòng họ thổn thức.
Khi họ về đến nhà, ông Minh đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt. Ông gắng mở mắt, ánh nhìn tràn ngập yêu thương khi thấy những đứa con quây quần bên mình. Bàn tay ông run run nắm lấy tay từng đứa, giọng nói đứt quãng nhưng chứa chan hạnh phúc: “Cha không hối hận… vì đã nuôi các con… Các con đã trưởng thành, cha mãn nguyện rồi…”
Nước mắt họ rơi trên khuôn mặt già nua của ông. Ông Minh nhắm mắt, ra đi trong vòng tay những đứa con mà ông đã từng cưu mang suốt 18 năm.
Sau khi ông mất, năm chị em quyết định sửa lại căn nhà cũ, lập bàn thờ khang trang để thờ ông. Dù mỗi người một nơi, họ vẫn luôn về thăm quê, giữ gìn những kỷ niệm bên người cha nuôi đã hy sinh cả đời vì họ.
Câu chuyện của ông Minh là minh chứng cho lòng nhân ái, tình yêu thương vô điều kiện. Một người cha không máu mủ ruột rà, nhưng đã nuôi dạy năm đứa trẻ thành những con người tử tế. Và khi nhắm mắt, ông không cô đơn, bởi những đứa con của ông đã kịp trở về, nắm lấy tay ông lần cuối, như một lời cảm ơn muộn màng nhưng trọn vẹn.
Nguồn: St