Mẹ chồng bà Ngọc là kiểu người trọng “giống nòi” đến cực đoan. Khi biết mẹ ruột của con dâu từng có tiền sử tâm thần phân liệt, bà như ngồi trên đống lửa.
Dù Lan – con dâu – hoàn toàn khỏe mạnh, học giỏi, hiền lành… nhưng bà Ngọc nhất định không chịu:
“Bệnh đó di truyền! Tôi không để đứa cháu tôi mang gen điên!”
Bà bắt con trai là Hùng âm thầm ký hợp đồng với một cô gái trẻ để thuê mang thai hộ. Trứng là của người xa lạ, chỉ lấy tinh trùng Hùng. Lan – người vợ chính thức – bị giấu nhẹm toàn bộ. Suốt thai kỳ, bà Ngọc giấu tất cả họ hàng, tuyên bố “Lan mang bầu nhưng nghén nặng, không tiếp ai”.
Ngày đứa bé chào đời, cả nhà háo hức kéo vào viện. Nhưng vừa nhìn mặt đứa trẻ, cả phòng chợt im bặt.
Đứa bé vừa mở mắt… trong ánh sáng đầu đời… không khóc.
Thay vào đó, nó bật cười khanh khách – ánh mắt trừng thẳng vào bà nội. Gương mặt… lạ lùng giống hệt một người.
Bà Ngọc sững người. Tim bà đập thình thịch. Bà ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm:
“Không… không thể nào… Gương mặt này… là của… Lộc…”
Lộc – người anh trai cùng cha khác mẹ năm xưa – mắc tâm thần nặng, từng nhốt trong căn buồng khóa suốt 15 năm trước khi treo cổ tự tử. Không ai ngoài bà Ngọc biết chuyện vì bà giấu kỹ như một vết nhơ huyết thống.
Không ai tin. Nhưng vài tuần sau, đứa bé bắt đầu có hành vi kỳ lạ: chỉ trừng mắt với bà nội, ai khác bế thì ngoan ngoãn. Gặp bà, nó cười rợn tóc gáy – và cắn.
Lan – người bị loại khỏi cuộc “chọn giống” – vẫn ở lại nhà chồng. Nhưng từ hôm đứa bé sinh ra, cô đột nhiên thay đổi. Ít nói hơn. Rất hay nhìn bà Ngọc… rồi mỉm cười lạnh.
Một đêm, Lan bước vào phòng bà, đưa cho bà một mảnh giấy – giấy xét nghiệm ADN mà bà từng ép con trai hủy. Lan lén giữ lại bản gốc.
Kết quả: Đứa bé không cùng huyết thống với Hùng – mà là… con của Lộc.
Làm sao được? Lộc đã mất hơn 15 năm. Nhưng hóa ra… cô gái đẻ thuê năm xưa – chính là con gái ruột người giúp việc cũ – người từng hầu hạ Lộc. Và bà Ngọc đã trao tinh trùng nhầm người…
Cả nhà chồng sốc. Người vợ “mang gen điên” bị loại trừ lại là người bình thường duy nhất.
Còn đứa bé mang gen “tinh lọc” của bà Ngọc… chính là hậu duệ của bóng ma mà bà từng muốn chôn vùi mãi mãi.