Ở cái làng nhỏ ven đồi, ai cũng cảm động và kính trọng cụ ông Tư – năm nay đã ngoài 80 – vì suốt 10 năm ròng không bỏ một ngày, sáng nào cụ cũng chống gậy ra mộ bà vợ quá cố, thắp nén nhang, ngồi lặng yên hàng tiếng đồng hồ.
Người ta gọi đó là “mối tình vĩnh cửu”, đến mức truyền hình từng về phỏng vấn, ca ngợi cụ là hình mẫu thủy chung thời hiện đại.
Cho đến một ngày, chính quyền thông báo giải tỏa nghĩa trang để quy hoạch lại khu đất làm khu công nghiệp. Người nhà cụ Tư buồn lắm nhưng cũng đồng ý cho bốc mộ, chuyển bà về chôn ở nghĩa trang mới sạch sẽ hơn.
Hôm đó, cả làng kéo đến xem, ai cũng nghẹn ngào định thắp nén hương chia tay người vợ hiền. Nhưng rồi…
Khi nắp quan tài bật mở, tất cả đứng hình. Không có thi thể.Không có hài cốt.Không một tấm ảnh.
Chỉ có một chiếc vali cũ kỹ, khóa bằng móc số.
Cụ Tư run lẩy bẩy, mặt trắng bệch. Trưởng thôn đề nghị phá khóa. Khi chiếc vali được bật tung ra, dân làng chết lặng nhìn thấy bên trong là:
Từng xấp tiền đô và vàng miếng xếp ngay ngắn, cùng một cuốn sổ ghi chép đầy chi tiết… tên tuổi, ngày tháng, số tiền “gửi gắm” của các quan chức địa phương qua tay cụ Tư.
Có người hét lên:
“Trời ơi! Đây là… sổ đen!”
Một cụ bà ngất xỉu. Công an lập tức được gọi đến. Tin lan ra nhanh như chớp. Thì ra “cụ Tư thắp nhang” mỗi ngày chỉ là vỏ bọc hoàn hảo để bảo vệ thứ đang nằm trong quan tài kia – một kho quỹ đen chôn giấu bí mật trong suốt cả thập kỷ.
Không ai biết rõ cụ giữ những thứ ấy cho ai. Nhưng khi các nhân vật “máu mặt” trong huyện bỗng rục rịch bỏ trốn trong cùng một đêm… mọi người mới rùng mình nhận ra – cụ Tư không phải là người chồng già si tình như họ từng nghĩ.
Hóa ra… có những nén nhang được thắp không phải để tưởng nhớ người chết,mà là để canh giữ cho những bí mật không bao giờ nên bị khai quật.