Đó là một buổi sáng đầu đông, trời se lạnh, ánh nắng vàng nhạt len qua từng góc phố. Tôi đưa chiếc Lexus vào trạm rửa xe quen thuộc, nơi nhân viên cúi chào tôi như thể tôi là ông chủ. Dù tôi biết kh.ông phải vậy nhưng cảm giác đó vẫn khiến tôi dễ chịu chưa từng có.
Giao xe xong, tôi bước vào quán cà phê gần đó, gọi một ly đen nóng và châm điếu thuốc. Khói thuốc hòa cùng kh.ông khí lạnh khiến tôi cảm thấy mình đang s.ống như một đế vương, thành đạt và tự do. Tôi bắt đầu nghĩ đến tương lai, tưởng tượng xem khi mình thật sự trở thành một người đàn ông giàu có, mọi thứ sẽ tuyệt vời như thế nào.
Bỗng từ bên kia đường, một dáng người phụ nữ thanh lịch bước ra từ tòa nhà lớn. Nàng mặc một bộ vest sang trọng, tay x.ách túi hàng hiệu. Dáng đi thanh thoát đầy tự tin của nàng khiến tôi kh.ông thể rời mắt. Khi nàng bước vào quán và ngồi xuống bàn bên cạnh, tôi bắt đầu thấy có gì đó quen thuộc, sau vài giây lục lại trí nhớ, tôi sững sờ khi nhận ra người phụ nữ ấy kh.ông ai khác chính là Thảo – vợ cũ của tôi, người mà tôi đã chia tay hơn 10 năm trước.
– “Thảo… là em sao?” – Tôi buột miệng hỏi trong sự ngỡ ngàng và bối rối.
Nàng ngước lên, thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng mỉm cười:
– “Ồ, anh Hùng! Lâu quá rồi kh.ông gặp. Anh thay đổi nhiều quá”.
Những ký ức về cuộc h.ôn nhân của chúng tôi chợt ùa về. Ngày đó, chúng tôi là một cặp đôi hoàn hảo, yêu nhau mãnh liệt. Nhưng áp lực có con dần khiến mọi thứ sụp đổ. Thảo kh.ông thể mang t.hai do mắc hội chứng buồng t.rứng đa nang. Nàng đã r.ơi nước mắt nhiều đêm vì cảm thấy mình vô dụng, nhưng thay vì an ủi và th.ông cảm, tôi lại trách móc nàng vì cô ấy kh.ông thể s.inh cho tôi một đứa con như bao người phụ nữ khác.
Những ngày tháng đó thật sự quá mệt mỏi với tôi và tôi biết Thảo cũng vậy. Những cuộc cãi vã kh.ông ngừng đã đẩy chúng tôi xa nhau. Cuối cùng chúng tôi quyết định chia tay. Dù trong lòng vẫn có chút thương vợ cũ nhưng l.úc đó tôi nghĩ đó là cách t.ốt nhất để g.iải thoát cho cả 2, tôi đã hy vọng sau đó sẽ gặp được một người phụ nữ ‘bình thường’ để xây dựng hạnh phúc cho riêng mình.
Thời gian trôi chẳng chờ đợi một ai, đến giờ đã 10 năm rồi!
Giờ đây, ngồi đối diện nàng sau bao năm xa cách, tôi kh.ông khỏi cảm thấy hối tiếc. Cuộc s.ống đã đưa chúng tôi đi hai con đường khác nhau, và Thảo dường như đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn rất nhiều. Trong khi đó, tôi vẫn s.ống với sự kiêu hãnh của một người đàn ông với vẻ ngoài thành đạt, nhưng lòng lại trống trải khi nghĩ về những gì đã m.ất.
– “Cuộc s.ống của em thế nào?” – Tôi hỏi, cố giữ giọng bình thản.
Thảo cười nhẹ, ánh mắt trầm lặng:
– “Em ổn, mọi thứ đã t.ốt hơn rất nhiều sau khi bi.ến cố qua đi”.
Câu trả lời ấy khiến tôi có chút gi.ật mình. Thảo giờ đây đã vượt qua mọi khó khăn ngày xưa, nhưng tôi kh.ông khỏi tò mò liệu nàng đã tìm thấy hạnh phúc mới hay chưa.
Ngay l.úc đó, chiếc Lexus của tôi được nhân viên lái tới trước cửa quán. Tôi nhìn Thảo, thoáng lên cảm giác tự hào, nghĩ rằng giờ đây nàng sẽ phải tiếc nuối khi nhìn thấy tôi – một người đàn ông thành công, có tất cả. Nhưng cuộc điện thoại bất ngờ từ sếp tôi đã đ.ánh tan mọi suy nghĩ trong đầu tôi:
– “Hùng, đón vợ anh giúp. Cô ấy đang ở gần chỗ em”.
Tôi khựng lại, một cảm giác lo lắng trỗi dậy. Khi tôi quay lại, Thảo đang đứng sau lưng tôi, tay cầm điện thoại, nụ cười nhàn nhạt trên môi.
– “Em gặp anh ấy rồi, anh yên tâm”. – Nàng nói vào điện thoại với giọng điềm tĩnh.
Tôi sững sờ. Thảo – người phụ nữ mà tôi từng yêu, từng chia tay vì kh.ông thể có con, giờ đây lại là vợ của sếp tôi. Sự thật này như một c/ú giáng vào lòng tự tin của tôi. Nàng nhìn tôi với nụ cười thoáng chút đùa cợt:
– “Anh biết mở cửa xe cho phụ nữ chứ? Em còn phải đi vài nơi, mình vừa đi vừa nói chuyện nhé?”.
Tôi đứng đó, cảm giác quyền lực, sự tự tin mà tôi từng có dường như bi.ến m.ất trong chớp mắt. Nắng đông nay trở nên gay gắt hơn, lòng tôi ngập tràn sự cay đắng.
Tôi ngồi vào xe, đầu óc vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng. Cuộc đời thật trớ trêu. Người phụ nữ mà tôi đã từng bỏ r.ơi chỉ vì nàng kh.ông thể s.inh con, giờ đây lại là vợ của một người đàn ông khác – một người giàu có và quyền lực, nhưng điều quan trọng hơn là anh ta thấu hiểu và chấp nhận nàng.
Khi chúng tôi tiếp tục lái xe, tôi kh.ông thể ngăn mình hỏi:
– “Em hạnh phúc chứ?”.
Nàng im lặng một l.úc, rồi quay sang tôi với ánh mắt trầm ngâm:
– “Ừm, hạnh phúc theo cách khác. Anh ấy biết em kh.ông thể có con, nhưng vẫn chấp nhận em. Anh ấy nói rằng kh.ông nhất thiết phải có con mới l.àm nên một gia đình trọn vẹn”.
Lời nói của Thảo khiến tôi ngẩn người. Dù Thảo bị vô s.inh vì bệnh buồng t.rứng đa nang nhưng cô ấy được bù đắp bởi người đàn ông luôn yêu thương mình ở hiện tại, điều mà tôi đã kh.ông thể mang lại cho nàng suốt cuộc h.ôn nhân của chúng tôi.
Chiếc xe vẫn lăn bánh, nhưng lòng tôi thì đầy sự chua x.ót.