Con trai tôi lấy vợ được đúng 1 tuần. Cô dâu mới nhìn qua ngoan hiền, nói năng nhỏ nhẹ, lễ phép với cả họ nhà chồng. Tôi mừng lắm, còn khoe với xóm làng:
“May quá, vớ được con dâu biết điều!”
Nhưng chỉ mấy ngày sau cưới, tôi bắt đầu thấy có gì đó… rất lạ.Cứ mỗi sáng, tôi lại thấy nó mang chăn ga gối ra sân phơi, thậm chí có hôm còn thay đến 2 lần một ngày. Hỏi thì nó cười cười bảo:
“Con bị dị ứng bụi, nên sạch mới ngủ được ạ.”
Tôi nghi nghi. Cả nhà có ai bị dị ứng đâu? Ga giường mới cưới toàn đồ xịn, thơm phức.
Sáng hôm ấy, tôi giả vờ nói đi chợ xa. Đợi con dâu xuống bếp, tôi lén vào phòng vợ chồng nó kiểm tra.
Vừa mở cửa, một mùi nồng nặc sộc vào mũi.Tôi kéo ga giường lên, tim như muốn ngừng đập:Tấm đệm lót trắng tinh dính đầy vết máu loang lổ, lấm tấm khắp nơi, từng lớp từng lớp chồng lên nhau – rõ ràng không phải máu kinh nguyệt, mà là máu rỉ ra từ vết thương.
Tôi hoảng hốt lục tìm thì phát hiện thêm băng gạc, thuốc sát trùng, và… một mảnh áo lót nam thấm máu bị giấu kỹ trong hộc tủ.
Tôi lao xuống bếp, kéo tay con dâu lên tra hỏi. Ban đầu nó cắn răng không nói, nhưng rồi ôm mặt òa khóc nức nở:
“Mẹ ơi… chồng con – anh ấy… bị… ung thư máu giai đoạn cuối. Tụi con cưới vội vì bác sĩ bảo anh ấy chỉ còn vài tháng. Con không đành lòng rời xa, nên xin cưới để được ở bên nhau từng ngày…”
Tôi lặng người.
Con trai tôi – đứa mà tôi sinh ra, nuôi nấng, vậy mà giấu mẹ để ra đi trong im lặng, chỉ để tôi không đau lòng.
Từ hôm đó, tôi tự tay đi mua ga gối mới, mỗi sáng đều âm thầm giặt cùng con dâu.
Và lần đầu tiên trong đời, tôi ôm con dâu mà khóc như một đứa trẻ.