Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Vừa đưa 1 tỷ cho con riêng của vợ, tôi đứng hình khi nghe được bí mật đau lòng khiến tim tôi thắt lại…

Vừa đưa 1 tỷ cho con riêng của vợ, tôi đứng hình khi nghe được bí mật đau lòng khiến tim tôi thắt lại…

Thanh Thanh 25 Tháng 7, 2025

Cuộc đời tôi, Chí, 63 tuổi, là một chuỗi dài những năm tháng mưu sinh, tằn tiện. Từ thuở thanh niên nghèo khó, tôi đã lao vào làm ăn, chắt chiu từng đồng, từng cắc để dành dụm được hai mảnh đất ở vùng ven. Chúng là mồ hôi, là nước mắt, là cả tuổi xuân của tôi. Tôi đã sống độc thân mấy chục năm trời, quanh quẩn với công việc và những ước mơ giản dị về một tương lai an nhàn. Cứ nghĩ rằng, cuộc đời mình sẽ trôi qua trong sự cô độc, cho đến khi tôi gặp Hồng.

Năm ấy, tôi đã 46 tuổi. Cái tuổi mà người ta thường nghĩ rằng tình yêu đã trở thành một khái niệm xa xỉ. Nhưng rồi, Hồng xuất hiện, như một tia nắng ấm áp chiếu rọi vào cuộc đời khô khan của tôi. Hồng là một góa phụ, có một đứa con trai riêng tên Tú. Cô ấy dịu dàng, nết na, và có một ánh mắt buồn khiến tôi muốn che chở. Tôi quyết định lập gia đình, không chỉ để đỡ cô đơn tuổi già, mà còn vì tôi thực sự mến Hồng, mến cái cách cô ấy tảo tần nuôi con một mình.

Ngày tôi ngỏ lời cầu hôn, Hồng đã thẳng thắn hỏi về việc con trai riêng của cô ấy. Ánh mắt cô ấy đầy lo lắng, sợ hãi, như muốn dò xét xem tôi có thực sự chấp nhận Tú không. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, và tôi đã thề thốt, một lời thề xuất phát từ tận đáy lòng: tôi sẽ đối xử với Tú như con ruột, sẽ chăm lo cho thằng bé không thiếu thứ gì. Tôi muốn mang lại cho Tú một mái ấm, một người cha, điều mà thằng bé đã mất đi quá sớm. Và tôi đã giữ đúng lời. Từ ngày Tú còn học lớp 6, tôi chở thằng bé đi học, dạy từng phép toán, từng bài văn, đóng học phí đầy đủ, lo cho từ đôi dép, cái cặp sách mới tinh cho đến những bữa ăn ngon lành. Tôi muốn bù đắp cho thằng bé tất cả những gì nó đã thiếu thốn.

Dù Tú không gọi tôi là “cha”, mà chỉ gọi là “chú Chí”, nhưng tôi không hề bận tâm. Chỉ cần nó không thấy xa lạ, không cảm thấy bị bỏ rơi, không thấy thiếu thốn tình cảm của một người cha, tôi cũng đã đủ mừng. Tôi hạnh phúc khi thấy Tú lớn lên từng ngày, thấy thằng bé vô tư, hồn nhiên. Tôi dành tất cả tình yêu thương, sự quan tâm mà một người cha có thể dành cho con. Trong mắt tôi, Tú không phải là con riêng của vợ, mà là con trai của tôi, là niềm hy vọng của tôi.

Tú lớn lên, cao to, lanh lợi. Thằng bé học hết cao đẳng thì bảo muốn tự lập, muốn mở một cửa hàng điện máy nhỏ để thử sức kinh doanh, rồi mua thêm ô tô để chạy thêm dịch vụ, kiếm thêm thu nhập. Hồng nhìn tôi, ánh mắt đầy mong chờ. Còn tôi, tôi chỉ nói: “Con muốn làm, mình có thì cứ giúp. Con cứ làm những gì con thích, anh sẽ hỗ trợ hết mình.” Tôi muốn tạo điều kiện tốt nhất cho Tú, muốn nhìn thấy thằng bé thành công.

Tôi quyết định bán một mảnh đất mà tôi đã chắt chiu, dành dụm cả đời. Mảnh đất ấy tôi mua từ khi còn là một bãi đất hoang, giờ đây giá trị đã tăng lên gấp nhiều lần, được 4 tỷ đồng. Tôi không hề tiếc nuối. Tôi trích ra 1 tỷ đồng, cho Tú trước để thằng bé mua ô tô. Số tiền 3 tỷ còn lại, tôi dự định sẽ dành cho một dịp đặc biệt. Tôi hình dung ra cảnh hôm nào sinh nhật Hồng, tôi sẽ công khai trao số tiền đó cho Tú để thằng bé mở cửa hàng, coi như là món quà tặng cả hai mẹ con. Tôi muốn Hồng và Tú cảm thấy được yêu thương, được trân trọng, và tôi muốn họ biết rằng tôi luôn ở bên cạnh họ.
Cuộc sống của tôi vẫn êm đềm trôi qua, trong sự tin tưởng và tình yêu thương dành cho Hồng và Tú. Tôi nghĩ rằng mình đã có một gia đình trọn vẹn, một tổ ấm hạnh phúc. Tôi không hề hay biết rằng, một bí mật đau lòng đang chờ đợi mình, một sự thật sẽ xé nát trái tim tôi.

Một buổi chiều nọ, số phận đã sắp đặt để tôi phải đối mặt với sự thật phũ phàng. Xe của tôi bất ngờ bị hỏng trên đường đi làm về, nên tôi phải bắt xe ôm. Đến đầu ngõ, tôi xuống xe đi bộ về nhà. Trời chiều mát mẻ, những tia nắng vàng óng len lỏi qua kẽ lá. Tôi cảm thấy lòng mình thư thái. Tôi thấy cửa chính không khóa nên tôi biết Hồng ở nhà, mặc dù bình thường giờ này Hồng hay đi tập nhảy dân vũ với mấy chị em trong xóm. Tôi rón rén đi vào, định làm Hồng bất ngờ, muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy khi tôi bất ngờ xuất hiện.

Nhưng không ngờ, khi vừa bước vào sân, tôi lại nghe thấy cuộc nói chuyện từ phòng bếp vọng ra. Giọng nói của Tú, có vẻ hứng khởi: “Nay con đi xem ô tô rồi, mấy hôm tới con mua. Ông Chí này kể ra cũng hào phóng phết nhỉ, thẳng tay cho con luôn 1 tỷ. Mẹ xem ông ấy còn tiền không, xin cho con ít nữa để mở cửa hàng.” Lòng tôi bỗng chùng xuống. Tú gọi tôi là “ông Chí”, chứ không phải “bố”, điều đó khiến tôi có chút chạnh lòng. Nhưng rồi tôi tự nhủ, thằng bé vẫn còn trẻ con, chưa hiểu chuyện.

Hồng trả lời gì đó, tôi nghe không rõ lắm, đại loại là để Hồng tìm cách. Tiếng Tú lại vang lên, lần này thì rõ hơn, và mỗi từ ngữ thốt ra từ miệng thằng bé như những mũi dao đâm thẳng vào tim tôi: “Ngày trước sao mẹ lại lấy ông Chí thế? Trông vừa xấu trai vừa lùn, giờ già rồi trông càng chán đời.”

Cả người tôi như đóng băng. Máu trong huyết quản tôi như ngừng chảy. Tôi đứng sững sờ, không thể tin vào tai mình. Rồi, giọng Hồng trả lời, như một nhát dao chí mạng cuối cùng, kết liễu trái tim tôi: “Ông ấy già, xấu, nhưng có tiền và tốt bụng, ông ấy chiều mẹ lắm đấy, hồi đó mẹ không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn có người lo cho con đầy đủ là được.”

Nghe xong những lời đó, tôi thấy tim mình như bị đấm một cú đau điếng. Lồng ngực nghẹn ngào, khó thở. Cảm giác chua xót, tủi nhục dâng lên tột cùng. Mọi sự tin tưởng, mọi tình yêu thương mà tôi đã dành cho họ trong suốt bao năm qua bỗng chốc tan biến thành tro bụi. Tôi nhận ra, mình chỉ là một công cụ, một cái ATM di động trong mắt họ. Tôi là một gã già nua, xấu xí, lùn tịt, và chỉ có tiền mà thôi.

Nước mắt tôi lặng lẽ chảy vào trong. Tôi không thể khóc thành tiếng. Cả người tôi run rẩy. Tôi lại chậm rãi lui ra khỏi cửa, giả vờ đụng vào cánh cửa để tạo ra tiếng động, tỏ ra mình vừa mới về. Hồng từ trong bếp đi ra, nở một nụ cười đon đả, khuôn mặt rạng rỡ như mọi lần. “Anh về rồi à? Sao hôm nay về sớm thế? Để em lấy nước mát cho anh uống nhé.” Thái độ của cô ấy vô cùng ân cần, quan tâm, giống như mọi lần.

Trước kia, tôi rất thích hành động này của Hồng, cảm giác đúng là mẫu phụ nữ của gia đình, biết quan tâm, chăm sóc chồng. Nhưng giờ thì tôi thấy chỉ toàn toan tính, sự giả dối. Nụ cười của Hồng bỗng trở nên ghê tởm trong mắt tôi. Những lời nói ngọt ngào của cô ấy bỗng trở thành những mũi dao cứa vào vết thương lòng đang rỉ máu của tôi. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Tôi cười gượng gạo, nhận lấy cốc nước từ tay Hồng, và ngồi xuống ghế.

Cả bữa tối hôm đó, tôi không ăn được gì. Cổ họng tôi khô khốc, dạ dày tôi đau quặn. Tôi không hỏi, không nói gì. Tú thì ríu rít nói chuyện về xe cộ, về những dự định kinh doanh, rồi cảm ơn tôi nghe rất chân thành. Mỗi lời nói của Tú, mỗi nụ cười của Hồng đều như những nhát dao vô hình, đâm sâu vào trái tim tôi. Tôi cố gắng duy trì vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng tôi là một cơn bão tố.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc không ngủ được. Những lời nói của Hồng và Tú cứ thế vang vọng trong đầu tôi, như một đoạn băng cassette bị hỏng, lặp đi lặp lại không ngừng. Tôi tự hỏi, suốt bao năm qua, tôi đã sống trong một vở kịch do chính họ dàn dựng hay sao? Tình yêu mà tôi dành cho họ, sự hy sinh mà tôi đã chịu đựng, tất cả chỉ là vô nghĩa? Nỗi đau đớn, sự thất vọng và cả sự giận dữ dâng lên tột cùng.

Ngày hôm sau, tôi quyết định hành động. Tôi đến ngân hàng, gửi hết 3 tỷ còn lại vào sổ tiết kiệm 1 năm. Tôi quyết định không cho Tú nữa. Tôi không thể tiếp tục là một cái cây ATM cho họ. Tôi cần phải bảo vệ tài sản của mình, bảo vệ lòng tự trọng của mình. Quyết định này, đối với tôi, là một sự giải thoát, nhưng cũng là một nỗi đau. Tôi biết rằng, mối quan hệ giữa tôi và Hồng, giữa tôi và Tú sẽ không còn như xưa nữa.

Mấy hôm nay, Tú lại tiếp tục than thở về việc mở cửa hàng nhưng thiếu tiền. Thằng bé nói rằng cần thêm vốn để nhập hàng, để thuê mặt bằng, để trang trí cửa hàng. Hồng cũng nói suốt bên tai tôi, hỏi tôi có thể giúp Tú không, nói rằng Tú rất có năng lực, rất có chí làm ăn. Mỗi lời nói của họ đều là một sự dằn vặt đối với tôi. Tôi là người hay nể, hay mềm lòng. Tôi sợ rằng, nếu hai mẹ con Hồng cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ sớm đầu hàng, sẽ lại đưa nốt 3 tỷ kia cho họ.

Tôi đang đứng trước câu hỏi: phải làm sao đây? Liệu tôi có nên giữ vững lập trường để bảo vệ tài sản và lòng tự trọng, hay vì sự nể nang, vì tình cảm mà tôi đã từng dành cho Hồng và Tú, mà tiếp tục chiều theo mong muốn của họ? Tôi biết rằng, nếu tôi từ chối, mối quan hệ của chúng tôi sẽ rạn nứt. Nhưng nếu tôi chấp nhận, tôi sẽ lại bị lợi dụng, và tôi sẽ lại đau khổ.

Tôi cảm thấy mình thật cô đơn. Không ai để tôi chia sẻ nỗi lòng. Tôi không thể nói với bạn bè, vì tôi không muốn họ biết về sự thật đau lòng này. Tôi không thể nói với người thân, vì tôi không muốn họ lo lắng cho tôi. Tôi chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi đau, tự mình đối mặt với những quyết định khó khăn.

Những ngày sau đó, tôi sống trong sự giằng xé nội tâm. Một mặt, tôi muốn bảo vệ tài sản của mình, muốn giữ lại chút gì đó cho tuổi già. Mặt khác, tôi vẫn còn chút tình cảm dành cho Hồng, và tôi vẫn muốn Tú được thành công. Tôi cứ nghĩ, liệu có cách nào để dung hòa cả hai không?

Rồi một buổi sáng, khi đang ngồi uống trà trong vườn, tôi nhìn thấy những cây cảnh mà tôi đã tự tay chăm sóc. Chúng vẫn xanh tốt, vẫn tỏa hương thơm ngát. Tôi chợt nhận ra, cuộc đời này còn nhiều điều đáng giá hơn tiền bạc, hơn sự công nhận của người khác. Đó là sự bình yên trong tâm hồn, là sự tự do, là sự tự trọng. Tôi đã dành cả đời để lao động, để tích lũy tài sản, nhưng tôi đã quên mất việc chăm sóc cho chính mình, cho tâm hồn mình.

Tôi quyết định. Tôi sẽ không chiều theo mong muốn của Hồng và Tú nữa. Tôi sẽ giữ vững lập trường của mình. Tôi không phải là một cái ATM, và tôi không muốn bị lợi dụng thêm nữa. Tôi sẽ sống vì bản thân mình, vì hạnh phúc của chính mình.

Tôi không nói thẳng với Hồng và Tú về việc tôi đã nghe được cuộc trò chuyện của họ. Tôi chỉ nói rằng, tôi đã đầu tư số tiền còn lại vào một dự án khác, và tôi không thể giúp họ vào thời điểm này. Hồng và Tú có vẻ thất vọng, nhưng họ không thể làm gì được. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nỗi lo lắng đã được trút bỏ.

Mặc dù mối quan hệ của chúng tôi có chút căng thẳng, nhưng tôi vẫn cố gắng duy trì một cuộc sống bình thường. Tôi vẫn ăn uống cùng Hồng, vẫn trò chuyện với Tú. Nhưng trong lòng tôi, mọi thứ đã khác. Tôi không còn đặt quá nhiều niềm tin vào họ nữa. Tôi học cách sống độc lập hơn, tự chủ hơn. Tôi dành thời gian cho những sở thích của mình, đi câu cá, chăm sóc vườn cây, đọc sách. Tôi tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị.

Hồng và Tú vẫn tiếp tục cố gắng xin tiền tôi nhiều lần sau đó, nhưng tôi đều khéo léo từ chối. Tôi nói rằng tôi đã không còn tiền nữa, rằng tôi đã dành tất cả cho tuổi già của mình. Dần dần, họ cũng hiểu ra, và không còn nhắc đến chuyện tiền bạc nữa. Mối quan hệ của chúng tôi trở nên lạnh nhạt hơn, nhưng tôi chấp nhận điều đó. Tôi không muốn sống trong sự giả dối nữa.

Một thời gian sau, Tú tự mình tìm cách xoay sở để mở cửa hàng điện máy. Thằng bé không còn phụ thuộc vào tôi nữa. Tôi thấy Tú trưởng thành hơn, có trách nhiệm hơn. Tôi biết rằng, việc tôi không cho Tú tiền đã khiến thằng bé phải tự mình đứng lên, tự mình học cách kiếm tiền. Đó cũng là một bài học cho Tú.

Cuộc sống của tôi dần trở nên bình yên hơn. Tôi không còn phải lo lắng về việc bị lợi dụng nữa. Tôi có thể sống một cuộc đời đúng nghĩa, một cuộc đời tự do và tự trọng. Tôi đã học được rằng, lòng tốt cần phải đặt đúng chỗ, và tình yêu thương cần phải được đáp lại bằng sự chân thành.

Một buổi chiều nọ, khi đang ngồi uống trà trong vườn, tôi nhìn thấy Tú đi qua. Thằng bé không còn vẻ ham chơi, đua đòi như trước nữa. Tú cúi đầu chào tôi, và tôi gật đầu đáp lại. Tôi cảm nhận được sự trưởng thành từ Tú. Tôi biết rằng, mặc dù chúng tôi không còn mối quan hệ như xưa, nhưng tôi đã làm đúng. Tôi đã dạy cho Tú một bài học về sự tự lập, và tôi đã bảo vệ được chính mình.

Tôi vẫn sống trong căn nhà đó, nơi tôi đã từng vun đắp bằng tình yêu và sự hy sinh. Nhưng giờ đây, căn nhà đó không còn là nơi của những lời nói dối nữa. Nó là nơi của sự bình yên, của sự tự do, và của sự tự trọng. Tôi đã mất đi một thứ tình yêu, nhưng tôi đã tìm lại được chính mình.

Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho thấy, trong cuộc sống, đôi khi lòng tốt có thể bị lợi dụng, và tình yêu có thể bị đánh đổi bằng sự tính toán. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải biết bảo vệ bản thân, bảo vệ lòng tự trọng của mình. Và hơn hết, chúng ta phải biết yêu thương bản thân mình.

Tôi không oán hận Hồng và Tú nữa. Tôi chỉ đơn giản là chấp nhận sự thật. Tôi tin rằng, mỗi người đều có những bài học riêng trong cuộc đời. Và tôi, tôi đã học được bài học lớn nhất của mình: đó là giá trị của sự chân thành, giá trị của lòng tự trọng, và giá trị của việc sống một cuộc đời đúng nghĩa.

Tôi vẫn tiếp tục chăm sóc cho mảnh vườn của mình, vẫn ngồi uống trà mỗi chiều, và vẫn tận hưởng sự bình yên của cuộc sống. Tôi không còn mong cầu gì hơn. Bởi vì, tôi đã tìm thấy hạnh phúc trong chính bản thân mình, và đó là hạnh phúc chân thật nhất.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Mẹ chồng kh/i/nh cả nhà tôi vì ở tỉnh lẻ còn nhà bà xuất thân danh giá, ngày đầy tháng cháu bố tôi vừa xuống thăm thì mẹ chồng đứng sẵn ở cổng nói 1 câu – News

Mẹ chồng kh/i/nh cả nhà tôi vì ở tỉnh lẻ còn nhà bà xuất thân danh giá, ngày đầy tháng cháu bố tôi vừa xuống thăm thì mẹ chồng đứng sẵn ở cổng nói 1 câu – News

Lúc chồng ngoại tình vợ làm ngơ, khi chồng chìa đơn ly hôn, cô ấy liền lật bài ngửa

Lúc chồng ngoại tình vợ làm ngơ, khi chồng chìa đơn ly hôn, cô ấy liền lật bài ngửa

HOT NEWS

  • Đĩa tôm chỉ còn lại đầu và vỏ, còn phần thịt trắng nõn đã được bóc sạch, nằm gọn trong bát của Linh
    Đĩa tôm chỉ còn lại đầu và vỏ, còn phần thịt trắng nõn đã được bóc sạch, nằm gọn trong bát của Linh
  • Bà lão nhặt được 330 triệu, lúc trả lại ông chủ nói ‘thiếu’ hơn 300 triệu, con gái ông…
    Bà lão nhặt được 330 triệu, lúc trả lại ông chủ nói ‘thiếu’ hơn 300 triệu, con gái ông…
  • Vợ mất 49 ngày chồng chợt nhận được cuộc gọi từ bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi anh ngã quỵ khi thấy…
    Vợ mất 49 ngày chồng chợt nhận được cuộc gọi từ bệnh viện yêu cầu đến đón con mới sinh, đến nơi anh ngã quỵ …
  • Vợ mất, tôi vứt con riêng của cô ấy ra khỏi nhà, 10 năm sau tôi đau đớn khi biết sự thật động trời…
    Vợ mất, tôi vứt con riêng của cô ấy ra khỏi nhà, 10 năm sau tôi đau đớn khi biết sự thật động trời…
  • Nghe tin mẹ vợ bị UT giai đoạn cuối, con rể cuống cuồng về nhà gom góp hết tiền tiết kiệm mấy năm đi mua xe với lý do gần Tết khuyến mại nhiều nhưng thực chất là sợ bị ‘cho vay mượn’, đưa mẹ đi chữa bệnh. Vợ biết nhưng chỉ cười nhạt rồi nói để em cho anh thêm ít tiền, mua hẳn xe xịn xịn đi cho thoải mái. Nói là làm, hôm sau 2 vợ chồng đến ngay đại lý để chọn xe, cọc tiền và 2 hôm sau nhận bàn giao luôn xế mới. Lái chiếc xe mới cóng về đến nhà, anh hãnh diện vào nhà khoe mẹ và các anh em nhưng mẹ anh lại ngồi giữa nhà khóc lóc, báo 1 tin khiến anh rụng rời chân tay. Sao quả báo lại đến sớm như vậy được cơ chứ?
    Nghe tin mẹ vợ bị UT giai đoạn cuối, con rể cuống cuồng về nhà gom góp hết tiền tiết kiệm mấy năm đi mua …
  • Trước khi mất mẹ chồng dặn con dâu chỉ được để tang đúng 100 ngày, đến ngày giỗ hết tang, cả nhà vừa hạ mâm cúng, đốt quần áo cho bà thì thấy sộc mùi lên, cả nhà tá hoả lật lên thì thấy…
    Trước khi mất mẹ chồng dặn con dâu chỉ được để tang đúng 100 ngày, đến ngày giỗ hết tang, cả nhà vừa hạ mâm …
  • Chồng phá sản, vợ vội vã bỏ trốn cùng một người đàn ông giàu có, 10 năm sau vợ bỗng vác mặt quay về căn nhà cũ, tôi ngay lập tức cho cô ấy 300 triệu cùng một tờ giấy
    Chồng phá sản, vợ vội vã bỏ trốn cùng một người đàn ông giàu có, 10 năm sau vợ bỗng vác mặt quay về căn …
  • Bị vợ bỏ đã chục năm nhưng trước khi bố vợ hấp hối thì ông gọi đến đưa cho tôi cả nửa tỉ rồi dặn phải GIẤU KÍN nhưng đến khi đám tang của ông xong xuôi thì mới tá hỏa nhận ra tất cả chỉ là…
    Bị vợ bỏ đã chục năm nhưng trước khi bố vợ hấp hối thì ông gọi đến đưa cho tôi cả nửa tỉ rồi dặn …
  • Đi công tác gặp vợ cũ bèn “tranh thủ một đêm”, sáng ra, tôi tê dại khi nhìn bên gối thấy một thứ…
    Đi công tác gặp vợ cũ bèn “tranh thủ một đêm”, sáng ra, tôi tê dại khi nhìn bên gối thấy một thứ…

Bài viết mới

  • Đi xuất khẩu lao động làm ngày làm đêm, ăn uống tằn tiện, tháng nào cũng gửi cho vợ 40 triệu để chữa vô sinh, nào ngờ ngày về nước nhìn thấy đứa trẻ trong sân, tôi vờ như không biết gì rồi gửi tiền về nhiều gấp đôi kèm theo bọc đen lớn, vợ hoảng hồn gọi tôi về rồi đưa cho 3 tỷ ..
    Đi xuất khẩu lao động làm ngày làm đêm, ăn uống tằn tiện, tháng nào cũng gửi cho vợ 40 triệu để chữa vô sinh, …
    “Ngày tôi về nước, đứng trước cánh cổng cũ kỹ, …
  • Người đàn ông 70 tuổi ngày cũng cũng đến tiệm vàng bán nhẫn cưới liên tục trong một tháng, chủ tiệm nghi ngờ báo công an, mở két sắt ra ai cũng chết lặng…
    Người đàn ông 70 tuổi ngày cũng cũng đến tiệm vàng bán nhẫn cưới liên tục trong một tháng, chủ tiệm nghi ngờ báo công …
    Ở một thị trấn nhỏ ven sông, có một tiệm …
  • Sau đám tang của vợ, con trai tôi lái xe đưa tôi đến rìa thị trấn
    Sau đám tang của vợ, con trai tôi lái xe đưa tôi đến rìa thị trấn
    Buổi chiều u ám, mây xám đặc quánh treo lơ …
  • 10 năm chồng ngoại tình, vợ uất ức qua đời, nhân tình nhảy vào thế chỗ, ngờ đâu 5 tháng sau cô ta phải trả giá đắt…
    10 năm chồng ngoại tình, vợ uất ức qua đời, nhân tình nhảy vào thế chỗ, ngờ đâu 5 tháng sau cô ta phải trả …
    10 năm chồng ng//oại tì//nh, vợ u//ất ứ//c qua đời, …
  • Năm 1995, tại bang Texas (Mỹ), một gia đình người Việt gồm bảy thành viên bất ngờ biến mất khỏi ngôi nhà của họ, để lại duy nhất một mảnh giấy vỏn vẹn dòng chữ: “Đi thăm người thân vài ngày.” Thế nhưng, họ đã không bao giờ quay trở lại. Mười năm sau, cộng đồng địa phương tình cờ phát hiện ra một bí mật rợn người ẩn giấu phía sau vụ mất tích bí ẩn ấy…
    Năm 1995, tại bang Texas (Mỹ), một gia đình người Việt gồm bảy thành viên bất ngờ biến mất khỏi ngôi nhà của họ, để …
    Năm 1995, một gia đình người Việt gồm bảy thành …
  • Cậu bé nghèo cứu nữ bảo vệ mang thai bị giang hồ đánh, không ngờ mở ra vụ án chấn động cả nước .
    Cậu bé nghèo cứu nữ bảo vệ mang thai bị giang hồ đánh, không ngờ mở ra vụ án chấn động cả nước .
    Đêm mưa tầm tã, con hẻm nhỏ vốn đã heo …
  • Lấy thân mình che chắn cho con trai khi bị ong tancong, người mẹ không qua khỏi
    Lấy thân mình che chắn cho con trai khi bị ong tancong, người mẹ không qua khỏi
    Khi thấy đàn ong vò vẽ tấn công con trai …
  • Mẹ mất 7 ngày bố dượng đã đuổi tôi khỏi nhà, 10 năm sau quay lại, tôi bật khóc khi mở cửa ra..
    Mẹ mất 7 ngày bố dượng đã đuổi tôi khỏi nhà, 10 năm sau quay lại, tôi bật khóc khi mở cửa ra..
    Tôi năm nay 46 tuổi. Cái tên Bình An là …
  • Phát hiện chồng ngoại tình vợ trả thù bằng cách không thể cao tay hơn
    Phát hiện chồng ngoại tình vợ trả thù bằng cách không thể cao tay hơn
    “Vợ anh ngủ chưa?” Ba giờ sáng, điện thoại chồng …
  • Ngày cưới anh trai tôi, họ hàng bên nội đến ăn cỗ xong còn gói mang về, đến lúc khách đến không còn đồ để bày ra tôi mới tá hỏa
    Ngày cưới anh trai tôi, họ hàng bên nội đến ăn cỗ xong còn gói mang về, đến lúc khách đến không còn đồ để …
    Ngày cưới anh trai tôi, cả nhà ai cũng tất …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]