Mẹ chồng tôi bán vàng, giàu có nhất nhì cái làng này. Tiệm vàng nhỏ nhưng lúc nào cũng đông nghịt, két sắt lúc nào cũng kêu “cạch” một cái là thấy yên tâm cả đời.
Bà sống một mình trong căn nhà cấp bốn cũ, tiền bạc thì nhiều nhưng tính tình khó chịu, hay nghi kỵ. Tôi nhìn mà sốt ruột. Vợ chồng tôi thì đi thuê nhà, nuôi con chật vật, trong khi một khối tài sản kia sớm muộn cũng là của chồng tôi.
Tôi bắt đầu giục:“Anh đón mẹ về ở chung đi, vừa tiện chăm sóc, sau này còn tiện đường thừa kế. Để bà ở một mình nguy hiểm lắm.”
Chồng tôi do dự mấy hôm, cuối cùng cũng nghe.
Tối đầu tiên bà về ở chung, tôi để ý thấy bà không mang theo vàng bạc gì, chỉ có một túi vải cũ, ôm khư khư như báu vật. Ăn cơm xong, bà khóa cửa phòng rất kỹ.
Đêm đó, tôi đi ngang qua thì thấy ánh đèn hắt ra khe cửa. Nhìn lén qua, tim tôi đập thình thịch.
👉 Bà đang lôi từ túi vải ra mấy cục tiền, buộc dây chun cẩn thận, rồi giấu xuống dưới gối.Không phải vài trăm, mà là cả cọc dày cộp, tiền cũ, nhăn nheo, mùi ẩm mốc.
Tôi nằm mà mắt thao láo cả đêm. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ:“Tiền đây rồi. Vàng chắc bà gửi ở đâu đó. Sớm muộn cũng lộ.”
Sáng hôm sau, đợi bà ra chợ, tôi hí hửng lẻn vào phòng, tim đập loạn xạ. Tôi lật gối lên.
Tiền thì còn đó.
Nhưng điều khiến tôi sững sờ đến mức không thở nổi… là những thứ nằm bên dưới.
👉 Không chỉ một cọc.👉 Mà rất nhiều cọc tiền.👉 Tất cả đều được bọc trong giấy báo cũ, bên ngoài ghi nguệch ngoạc bằng bút bi xanh:“Tiền đám thằng Tý – 1998”“Tiền ma cô Hường – 2003”“Tiền xác bà Ba – chưa trả”
Tôi run tay mở một gói.
Bên trong không chỉ có tiền.Mà là những tờ giấy vay nợ, giấy nhận tiền đám, biên lai bồi thường… tất cả đều liên quan đến những cái chết trong làng mà tôi từng nghe loáng thoáng từ bé.
Người chết vì tai nạn ở mỏ đá.Người treo cổ sau khi vỡ nợ.Người đột ngột “đột quỵ” ngay trước ngày trả vàng.
Tất cả… đều từng mua vàng, vay tiền, hoặc cầm đồ ở tiệm của mẹ chồng tôi.
Ở đáy cùng, tôi thấy một tờ giấy đã ố vàng, chữ viết run rẩy:
“Tiền này không được tiêu.Tiêu là mang nghiệp.Để lại trả.”
Chân tôi mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền nhà.
Lúc đó, tôi mới hiểu vì sao nhà giàu mà bà không bao giờ tiêu tiền, vì sao vàng bạc nhiều nhưng lúc nào cũng ngủ không yên, và vì sao bà nhất quyết không gửi ngân hàng, không cho ai đụng vào.
Đó không phải tiền để hưởng.Mà là tiền của người chết gửi lại.
Chiều hôm đó, mẹ chồng về, nhìn thấy tôi mặt cắt không còn giọt máu. Bà không hỏi, chỉ thở dài một câu rất khẽ:“Con đừng đụng vào nữa… của ai thì rồi cũng phải trả người đó.”
Từ hôm ấy, tôi không bao giờ nhắc đến thừa kế thêm một lần nào nữa.Và đêm nào trong nhà, tôi cũng nghe thấy tiếng giấy tiền sột soạt dưới gối bà, dù bà đã ngủ rất sâu.
👉 Có những thứ tưởng là gia tài,👉 nhưng thực chất là nghiệp để lại cho người sống.

