Cả làng Thọ Vực mấy tuần nay không ngủ nổi. Chỉ trong nửa tháng, ba người con trai của bà Lựu – vốn là gia đình hiền lành nhất xóm – lần lượt ngã bệnh, mỗi người đều ra đi đúng 5 giờ sáng, không lệch một phút.
Điều kỳ lạ là cả ba trước khi mất đều không sốt, không đau, không dấu hiệu bệnh tật. Chỉ đến tối hôm trước, họ than lạnh sống lưng, răng va lập cập, rồi thiếp đi… và không bao giờ tỉnh lại.
Cả làng rợn người.
Nhưng đến đứa cuối cùng, cậu út tên Tân – mới 19 tuổi – thì câu chuyện đẩy lên kinh hoàng.
Tối đó, Tân vẫn còn ngồi ăn cơm với mẹ. Gần nửa đêm, cậu nói lạnh, xin đi ngủ. 4h40 sáng, bà Lựu giật mình nghe tiếng cửa mở nhẹ. Bà chạy ra thì thấy Tân đang đứng giữa sân, mắt nhắm nghiền, như bị ai đó dắt đi.
Bà gọi không thưa.
5h đúng, Tân khụy xuống.
Khi mọi người lo khâm liệm, chuẩn bị làm tang lễ, thì ông thầy trong họ bỗng hét lớn:
“Dừng tay! Ngón út của thằng bé… có cái gì đó!”
Mọi người xô lại.
Và rồi đứng tim.
Trên ngón út bàn tay phải của Tân có một sợi chỉ đỏ mảnh như tơ nhện, quấn 7 vòng, siết chặt đến mức thịt bầm tím, nhưng điều khiến ai cũng nổi da gà chính là:
Ở đầu sợi chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ xíu… như nhẫn cưới, nhưng khắc rõ tên “Lựu”.
Bà Lựu ngã quỵ, úp mặt xuống đất, gào lên:
“Không… không thể nào… Tôi chưa từng đeo nhẫn này!”
Ông thầy tái mét, lùi hẳn về phía sau. Giọng run như đánh trống:
“Đây… đây là ấn chỉ trùng tang. Ai bị buộc chỉ này tức là bị người dưới âm gọi đi làm ‘phu theo’. Mà cái tên khắc trên nhẫn… chính là người đã ký mạng.”
Mọi người quay sang nhìn bà Lựu, còn chưa hiểu thầy nói gì.
Thầy nấc lên:
“Nhẫn này… là nhẫn của người chết non, dùng để tìm người mang họ nhà mình thay mạng.Ai ký vào – dù vô tình hay bị ai đó lừa – đều phải trả đủ… ba mạng nam giới!”
Mặt bà Lựu trắng bệch như tờ giấy. Môi bà run lên như người bị gió độc:
“Tôi… tôi đâu ký gì… trừ khi…”
Bà ôm đầu, bật khóc như hóa điên.
“Trừ khi… cái hôm tôi dựng lại bàn thờ cụ cố… tôi đã nhặt chiếc nhẫn này dưới gốc cau… tưởng là đồ chơi… rồi để lên bát hương…”
Thầy nhìn bà, giọng nghiêm lại:
“Chính đêm đó bà đã ‘nhận’ ấn.Và ấn phải trả đủ ba mạng đinh trong nhà.”
Cả họ lặng người.
Nhưng twist cuối cùng nằm ở điều mà người con trai cả – đã mất 14 ngày trước – để lại trong điện thoại. Khi mở tin nhắn nháp của anh, họ thấy một dòng đáng sợ:
“Đêm nay có người nắm tay em út. Mẹ, đừng để họ dắt nó đi.”
Và bên dưới… là một bức ảnh mờ chụp lúc 3 giờ sáng:Một bàn tay đàn bà khẳng khiu, móng dài đen sì, đang nắm ngón út của Tân, kéo ra cửa…

