Hải, chàng rể tương lai, đứng trước gương, chỉnh lại bộ vest đen lịch lãm. Ngày mai, anh sẽ chính thức cưới Lan, cô gái hiền lành của làng. Nhưng trong lòng Hải, một cơn sóng ngầm đang cuộn trào. Không ai biết, Hải và bà Hương – mẹ vợ tương lai – đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu.
arrow_forward_ios
Đọc thêm
Bà Hương, người phụ nữ góa bụa sắc sảo, không hài lòng với cuộc sống tẻ nhạt ở làng. Bà muốn đổi đời, và Hải, với vẻ ngoài điển trai cùng tài ăn nói, là đồng minh hoàn hảo. Cả hai đã bí mật gom góp tiền bạc, trang sức của nhà Lan, thậm chí cả tiền mừng cưới mà khách đã gửi trước. Kế hoạch của họ đơn giản: đêm trước lễ cưới, khi cả làng chìm trong không khí rộn ràng, họ sẽ bỏ trốn.
Đêm ấy, trời tối đen như mực. Hải và bà Hương lén lút rời khỏi nhà, tay xách túi nặng trĩu vàng và tiền. Tiếng chó sủa vang đâu đó, nhưng cả hai vẫn bình thản bước qua cánh cổng làng. “Chỉ cần ra khỏi đây, chúng ta sẽ tự do,” bà Hương thì thầm, mắt lấp lánh tham vọng. Hải gật đầu, nhưng trong lòng anh bắt đầu le lói một cảm giác bất an.
Ra đến con đường mòn dẫn ra quốc lộ, gió lạnh thổi qua, mang theo mùi đất nồng. Đột nhiên, từ bụi cây ven đường, ba bóng đen bước ra, chặn lối. Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên những gương mặt dữ tợn, tay lăm lăm dao găm. “Đưa túi đây, nếu không muốn mất mạng,” một gã gằn giọng.
Hải và bà Hương chết lặng. Họ nhận ra đây là băng cướp khét tiếng vùng này, chuyên rình rập những kẻ sơ hở. Bà Hương cố giữ bình tĩnh, ôm chặt túi, hét lên: “Chúng mày dám động đến tao? Tao là Hương, mẹ của Lan!” Nhưng lũ cướp chỉ cười khẩy. “Mẹ vợ hay mẹ thiên hạ, bọn tao không quan tâm. Đưa túi, hoặc chết.”
Hải, dù sợ hãi, vẫn cố bảo vệ bà Hương. Anh lao vào, định giật dao của một tên, nhưng chỉ trong tích tắc, một nhát dao đã xẹt qua tay anh, máu chảy đầm đìa. Bà Hương hoảng loạn, ném túi xuống đất, hét lên: “Lấy đi, tha cho chúng tao!” Lũ cướp nhặt túi, cười ha hả, rồi biến mất vào bóng đêm.
Cả hai ngồi bệt xuống đường, Hải ôm cánh tay rỉ máu, bà Hương run rẩy, tóc tai rối bù. Tiền bạc, trang sức – tất cả giấc mộng đổi đời – tan biến. Nhưng điều kinh hoàng hơn đang chờ đợi. Từ xa, ánh đèn pin lập lòe, tiếng người lao xao. Dân làng, phát hiện sự biến mất của họ, đã đuổi theo. Dẫn đầu là Lan, mắt đỏ hoe, tay cầm chiếc váy cưới bị xé toạc.
“Các người… sao có thể làm thế với tôi?” Lan gào lên, giọng lạc đi vì đau đớn. Đằng sau cô, dân làng xì xào, chỉ trỏ. Hải cúi đầu, không dám nhìn. Bà Hương lắp bắp muốn giải thích, nhưng ánh mắt sắc lạnh của mọi người như đâm xuyên bà.
Đêm đó, Hải và bà Hương bị đưa về làng. Không có lễ cưới nào diễn ra. Hải bị dân làng đuổi đi, mang theo vết thương và nỗi nhục. Bà Hương, từng là người phụ nữ quyền lực trong làng, giờ bị cô lập, sống trong ánh mắt khinh bỉ. Còn Lan, cô gái từng mơ về hạnh phúc, học cách đứng dậy từ đổ vỡ, quyết tâm làm lại cuộc đời.
Câu chuyện lan khắp vùng, như lời nhắc nhở rằng lòng tham có thể dẫn con người đến những kết cục không ngờ. Còn số tiền và trang sức kia? Lũ cướp đã tiêu tan đâu đó, chẳng ai tìm lại được.