Lan sinh con đầu lòng sau một cuộc vượt cạn đầy khó khăn. Sau sinh, chồng cô – Minh – thay đổi hoàn toàn. Anh trở nên lặng lẽ, ít nói, hay cáu gắt. Điều lạ lùng hơn cả là: anh dọn hẳn ra khỏi phòng vợ chồng, sang phòng mẹ ruột – người đã mất từ lúc Lan mang thai – rồi ngủ ở đó suốt 2 năm.
Anh còn lập một bàn thờ lớn, thắp hương mỗi đêm, tuyệt nhiên không quay lại giường vợ thêm lần nào.
Lan hỏi, Minh chỉ đáp cụt lủn:
“Anh quen ngủ ở đây rồi… Ở gần mẹ anh, anh thấy yên tâm.”
Lan đành nhẫn nhịn. Nhưng càng ngày, con trai càng hay khóc đêm, sốt vặt, rồi bắt đầu nói mớ những câu rợn người:
“Mẹ ơi, có bà bắt con đi chơi trong tủ áo kìa…”
Một đêm, khi con sốt cao liên tục không dứt, Lan ôm con sang tìm chồng. Nhưng vừa bước vào phòng mẹ chồng cũ thì toàn thân cô đông cứng.
Trong ánh sáng lờ mờ của bàn thờ, Minh đang ngồi xếp bằng dưới sàn, đối diện chiếc tủ gỗ cũ, miệng lẩm bẩm:
“Mẹ à… mẹ đừng giận. Con không để con Lan xen vào đâu… Con nghe lời mẹ, mẹ đừng bắt thằng bé đi… Đừng bắt nó!”
Lan gào lên kéo con bỏ chạy trong hoảng loạn. Ngay hôm sau, cô thuê người tháo chiếc tủ cũ kỹ ấy ra để vứt.
Và trong lớp đáy tủ kép, người ta phát hiện ra một tờ giấy viết tay đã mục nát, ghi:
“Nếu không phải là con trai đẻ của con Mai (tên vợ Minh), tao sẽ bắt nó về. Tao không để ai khác mang huyết thống vào nhà này.”
Chữ ký bên dưới là… mẹ chồng Minh.
Kết quả xét nghiệm ADN sau đó xác nhận một sự thật rúng động: đứa bé không phải con ruột của Minh. Lan từng bị cưỡng bức trong lúc hôn mê sau tai nạn, nhưng cô không hề hay biết – Minh cũng chưa bao giờ nói ra vì… chính mẹ anh là người giấu kết quả, bắt anh phải im lặng để “trừ nợ cho tổ tiên”.
Minh vì bị dằn vặt tâm lý, nghe lời “mẹ” trong vô thức suốt 2 năm, sống như kẻ đi trên ranh giới mộng – thực. Đứa bé, may mắn thay, sau khi rời khỏi căn nhà đó, khỏi bệnh một cách thần kỳ.
Lan ôm con rời khỏi nhà, để lại phía sau không chỉ là một cuộc hôn nhân sai lầm, mà là cả một vòng xoáy bí ẩn của quá khứ, oan nghiệt và sự mê tín mù quáng.