Ngày Hương s.inh đứa con đầu lòng, cả gia đình vỡ òa trong niềm vui. Tiếng k.hóc oe oe của b.é Minh vang lên trong căn phòng nhỏ của bệnh viện huyện. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Sau ca s.inh khó, Hương bị bi.ến chứng nặng, đôi chân cô yếu dần, kh.ông thể đi lại bình thường. Bác sĩ bảo cô cần thời gian dài để phục hồi, nhưng kh.ông ai dám chắc cô có thể trở lại như xưa.
Hải, chồng Hương, vốn là người đàn ông g.iản dị, l.àm nghề thợ xây. Anh từng yêu thương vợ hết mực, nhưng từ khi Hương nằm viện, gánh nặng cơm áo gạo t.iền đè lên vai. Căn nhà nhỏ bắt đầu thiếu trước hụt sau. Những lời xì xào từ hàng xóm, những đêm thức trắng chăm con và vợ khiến Hải dần thay đổi. Anh trở nên cáu gắt, ít nói, và ánh mắt kh.ông còn ấm áp như trước.
Một ngày, Hải gặp Lan – một người phụ nữ giàu có, chủ một công ty xây dựng lớn trong thành phố. Lan hơn Hải vài tuổi, từng qua một đời chồng, nhưng quyến rũ và sắc sảo. Cô ta kh.ông ngần ngại tiếp cận Hải, hứa hẹn sẽ cho anh một công việc t.ốt, một cuộc s.ống sung túc. Hải ban đầu còn do dự, nhưng khi nhìn Hương nằm đó, yếu ớt, kh.ông thể tự chăm sóc bản thân, anh bắt đầu lung lay. Anh tự nhủ rằng mình cần t.iền để lo cho con, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh đã bị cám dỗ bởi sự xa hoa mà Lan mang lại.
Một buổi t.ối mưa tầm tã, Hải trở về nhà, lạnh lùng đặt lên bàn một tờ giấy ly h.ôn. Hương sững sờ, nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao. Cô cầu xin anh ở lại vì con, nhưng Hải chỉ nói một câu: “Anh kh.ông thể s.ống thế này mãi được. Em tự lo cho mình đi.” Rồi anh bỏ đi, để lại Hương và b.é Minh trong căn nhà lạnh lẽo.
Hải nhanh chóng chuyển đến s.ống với Lan. Cuộc s.ống mới của anh đầy đủ, sang trọng. Anh được l.àm quản lý trong công ty của Lan, mặc vest thay vì áo bảo hộ, đi xe hơi thay vì xe máy cà tàng. Anh nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc, đã thoát khỏi cái nghèo khổ. Nhưng Hải kh.ông biết rằng, Lan chỉ xem anh như một món đồ chơi, một người đàn ông để cô ta sai khiến và khoe mẽ. Những l.úc anh nhắc đến b.é Minh, Lan gạt đi, bảo rằng: “Đừng nhắc đến cái quá khứ lẩm cẩm đó nữa.”
Trong khi đó, Hương r.ơi vào tuyệt vọng. Nhưng nhìn đứa con nhỏ đang lớn lên từng ngày, cô quyết tâm kh.ông gục ngã. Với sự giúp đỡ của mẹ và chị g.ái, Hương bắt đầu tập vật lý trị liệu. Những cơn đau hành hạ cô mỗi đêm, nhưng cô cắn răng chịu đựng. Hương xin l.àm gia công hàng thủ công tại nhà để kiếm t.iền nuôi con. Dù khó khăn, cô luôn mỉm cười với b.é Minh, kh.ông để con cảm nhận được sự thiếu thốn t.ình cha.
Năm tháng trôi qua, Hương dần lấy lại được sức khỏe. Cô kh.ông chỉ đi lại được mà còn mở một tiệm may nhỏ ở làng. Với sự khéo léo và chăm chỉ, tiệm may của cô ngày càng đông khách. Hương trở thành niềm tự hào của cả làng, một người mẹ đơn thân mạnh mẽ, nuôi con kh.ôn lớn. B.é Minh th.ông minh, học giỏi, luôn là niềm an ủi lớn nhất của cô.
Còn Hải? Cuộc s.ống tưởng chừng như mơ của anh bắt đầu rạn nứt. Lan ngày càng kiểm soát anh, coi anh kh.ông khác gì một nhân viên cấp thấp trong nhà. Khi công ty của Lan gặp khó khăn tài chính, cô ta thẳng tay đuổi Hải ra khỏi nhà, kh.ông một lời thương x.ót. Hải m.ất tất cả: công việc, t.iền bạc, và cả lòng tự trọng. Anh lang thang trở về làng, nhưng kh.ông dám đối diện với Hương và con. Những người hàng xóm xì xào, chỉ trỏ mỗi khi anh đi qua.
Một ngày, Hải t.ình cờ nhìn thấy Hương và b.é Minh tại hội làng. Hương rạng rỡ trong tà áo dài, nắm tay b.é Minh đang tung tăng chạy nhảy. Đằng sau cô là một người đàn ông lạ, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương. Hải nghe người ta kể rằng đó là Nam, một thầy giáo trong làng, người đã giúp đỡ Hương rất nhiều trong những năm qua và giờ đang muốn cùng cô xây dựng một gia đình mới.
Hải đứng lặng dưới gốc cây đa, lòng đau như cắt. Anh nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên Hương, những lời thề hứa mãi mãi bên nhau. Nhưng tất cả đã quá muộn. Anh đã tự tay đ.ánh m.ất hạnh phúc của mình, để rồi giờ đây chỉ còn lại sự cô đơn và hối hận. Hương kh.ông nhìn thấy anh, nhưng ánh mắt cô ánh lên niềm vui và sự tự tin mà Hải chưa từng thấy trước đây.
Hải quay lưng bước đi, bóng lưng gầy guộc khuất dần trong ánh hoàng h.ôn. Anh biết, cái giá cho sự nhẫn tâm của mình là một vết thương kh.ông bao giờ lành trong tim. Còn Hương, cô đã tìm lại được ánh sáng cuộc đời, kh.ông chỉ cho mình mà còn cho đứa con b.é bỏng của cô.