Nét bút của Tuấn lướt nhanh trên tờ đơn ly hôn, dứt khoát và nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Hắn đẩy tờ giấy về phía Hương, nhếch mép cười khẩy: – Thế là xong nhé. Từ giờ đường ai nấy đi. Tài sản đã phân chia theo thỏa thuận, cô cầm 2 tỷ tiền mặt rồi biến đi đâu thì biến. Căn biệt thự này và công ty là của tôi.
Hương cầm tờ đơn, khuôn mặt bình thản đến lạ lùng. Cô không khóc, cũng không oán trách. Cô chỉ gật đầu nhẹ, kéo chiếc vali đã chuẩn bị sẵn ra cửa. – Chào anh. Chúc anh hạnh phúc với lựa chọn của mình. Cánh cửa vừa khép lại, Tuấn đã nhảy cẫng lên sung sướng. Hắn vội vàng gọi điện cho Mỹ – cô bồ nhí nóng bỏng: – “Cưng ơi! Anh tự do rồi! Con mụ vợ già nua ấy đã ký đơn. Tối nay anh đón em đi ăn mừng. Anh có món quà bất ngờ cho em đây”!
Chiều hôm đó, Tuấn phóng xe đến tiệm trang sức cao cấp nhất thành phố. Hắn không tiếc tay quẹt thẻ mua chiếc nhẫn kim cương trị giá 1 tỷ đồng. Hắn nghĩ: “Công ty đang làm ăn được, dự án sắp nổ, 1 tỷ bõ bèn gì. Phải đeo cái này vào tay Mỹ thì cô ấy mới chịu về làm chủ căn biệt thự cùng mình.”
Bữa tối diễn ra tại nhà hàng 5 sao. Tuấn mời cả bố mẹ và em gái mình đi cùng. Cả gia đình nâng ly chúc tụng rôm rả. – “May mà con bỏ được nó sớm”, – Mẹ Tuấn chép miệng, tay mân mê chuỗi ngọc trai con trai mới tặng – “Cái ngữ đàn bà chỉ biết cắm mặt vào bếp, chả giúp ích gì cho sự nghiệp của chồng. Phải như cái Mỹ đây này, sành điệu, khéo léo”.
Mỹ nũng nịu rúc vào vai Tuấn, giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lóa lên khoe: – Anh Tuấn chiều em nhất. Tối nay em dọn về biệt thự luôn nhé. Em muốn thay hết rèm cửa màu xám xịt của chị vợ cũ đi, nhìn u ám quá. – “Duyệt! Em muốn gì cũng được”! – Tuấn hào sảng tuyên bố.
23h đêm, chiếc Mercedes bóng lộn đỗ xịch trước cổng căn biệt thự ở khu Phú Gia. Cả nhà Tuấn ngà ngà say, cười nói ả hê bước xuống xe. Tuấn rút chùm chìa khóa ra, định mở cổng. Cạch. Cạch. Chìa không lọt vào ổ. Hắn nhíu mày, soi đèn điện thoại. Quái lạ, ổ khóa vân tay thông minh đâu rồi? Thay vào đó là một hệ thống khóa từ hoàn toàn mới, đèn báo đỏ lòm. Hắn thử vân tay. Bíp – Từ chối truy cập.
– Sao thế con? Say quá không mở được à? – Bố Tuấn lè nhè hỏi. – Hình như… khóa bị thay rồi bố ạ. Chắc con mụ Hương trước khi đi nó chơi khăm con. Để con gọi thợ phá khóa.
Tuấn rút điện thoại gọi thợ, nhưng bảo vệ khu biệt thự lập tức xuất hiện. – Xin lỗi anh Tuấn, anh không có quyền phá khóa căn nhà này. Chủ nhà mới đã yêu cầu chúng tôi giám sát chặt chẽ.
– Chủ nhà mới? – Tuấn gào lên – Mày điên à? Tao là chủ nhà! Tao vừa ly hôn xong, nhà này của tao!
– Anh vui lòng kiểm tra lại. – Bảo vệ lạnh lùng đáp rồi chỉ tay lên ban công tầng 2.
Tuấn và cả gia đình ngước lên. Đèn ban công vụt sáng. Hương đang đứng đó, tay cầm ly rượu vang đỏ, khoác chiếc áo choàng lụa sang trọng, nhìn xuống đám người nhốn nháo bên dưới với ánh mắt thương hại. – “Cô… sao cô vẫn ở đây? Cô cút rồi cơ mà”? – Tuấn hét lên.
Hương nhấp một ngụm rượu, bật loa ngoài điện thoại kết nối với hệ thống loa sân vườn, giọng cô vang lên rõ mồn một trong đêm tĩnh mịch: – Chào “chồng cũ”. Anh mua nhẫn 1 tỷ cầu hôn vui chứ? Tiếc là anh không đọc kỹ “Thỏa thuận phân chia tài sản” kèm theo đơn ly hôn sáng nay à? – “Thỏa thuận gì? Tao chia cho mày 2 tỷ rồi còn gì”! – Tuấn hoang mang.
Hương cười, tiếng cười sắc lẹm: – “Anh ký nhanh quá mà. Trong phụ lục số 3, anh đã đồng ý chuyển nhượng toàn bộ quyền sở hữu căn biệt thự này cho tôi để cấn trừ vào khoản nợ 10 tỷ mà công ty anh đang thua lỗ. Anh quên là 3 năm nay, người đứng sau bơm vốn cho công ty anh duy trì hoạt động là bố mẹ tôi à”?
Tuấn chết điếng. Hắn nhớ lại lúc sáng, vì nôn nóng muốn tống cổ Hương đi để đón bồ về, hắn đã ký toẹt vào xấp giấy tờ dày cộp mà luật sư của Hương đưa, hắn tưởng đó chỉ là thủ tục hành chính.
– Chưa hết đâu, – Hương tiếp tục – “Anh vừa quẹt thẻ công ty mua nhẫn 1 tỷ đúng không? Số tiền đó là vốn vay ngân hàng mà tôi đứng ra bảo lãnh. Anh dùng sai mục đích, lại đang trong tình trạng mất khả năng thanh toán. Chiều nay, tôi với tư cách là cổ đông lớn nhất đã nộp đơn tố cáo anh tội “Tham ô tài sản” và “Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản”.
Mỹ – cô bồ nhí nghe thấy thế, mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta nhìn chiếc nhẫn trên tay như nhìn thấy cục than hồng, vội vàng tháo ra nhét trả vào tay Tuấn: – Anh… anh lừa tôi! Anh bảo anh là đại gia cơ mà! Đồ lừa đảo! Nói rồi, ả quay đầu chạy thục mạng, bắt vội một chiếc taxi vừa đi ngang qua, bỏ mặc “người yêu” đứng chết trân giữa đường.
Bố mẹ Tuấn bủn rủn chân tay, ngồi bệt xuống vỉa hè khóc lóc: – “Hương ơi, con ơi, bố mẹ sai rồi. Con mở cửa cho bố mẹ vào với. Nhà mình đang yên đang lành cơ mà…”. Hương nhìn xuống, giọng lạnh băng: – Nhà này không còn là nhà của các người nữa. Lúc các người hùa nhau đuổi tôi đi, chê tôi ăn bám, các người có nghĩ đến lúc này không? Màn kịch hạ màn rồi. Chúc gia đình ngủ ngon… ngoài đường.
Đèn ban công vụt tắt. Cảnh sát ập đến. Tuấn bị còng tay vì tội biển thủ công quỹ ngay trước cửa căn biệt thự mà hắn cứ ngỡ là của mình. Chiếc nhẫn kim cương 1 tỷ rơi len keng xuống mặt đường nhựa lạnh lẽo, lăn lóc như một trò đùa của số phận. Trong phòng ngủ ấm áp, Hương tháo chiếc nhẫn cưới ném vào thùng rác. Cô mỉm cười, một giấc ngủ ngon nhất sau 5 năm chịu đựng sự bội bạc chính thức bắt đầu.

