Vừa trở về từ phòng khám, tôi cầm kết quả trên tay, những chữ “ung thư dạ dày” như vết cắt vào tim. Mới chỉ kết hôn được vài tháng, vậy mà giờ đây tôi lại mang trong mình căn bệnh này, một căn bệnh không chỉ đe dọa đến sức khỏe mà còn cả tương lai của chúng tôi. Anh đã từng bảo sẽ ở bên tôi mãi mãi, nhưng nay khi biết tôi không còn khả năng mang thai, thái độ anh dần lạnh nhạt. Bố mẹ anh ngày ngày nhắc đến chuyện cháu nối dõi, còn anh cũng tìm cách xa lánh, chẳng mấy chốc đã nghe tin anh có người phụ nữ khác.
Tôi đau lòng, nhưng cũng chẳng thể ép ai ở bên mình mãi mãi. Nhờ vào tình thương của bố mẹ đẻ, tôi đã có điểm tựa để quyết định dứt khoát: ôm số hồi môn 15 tỷ, tôi dứt áo ra đi, để lại người chồng từng hứa “trọn đời bên nhau.” Anh có vẻ nhẹ nhõm, cứ như thể đã giải thoát được gánh nặng, không còn phải gồng mình bên cạnh một người phụ nữ chẳng thể mang lại cho anh điều anh mong đợi.
Nhưng đời không phải lúc nào cũng trọn vẹn như mong muốn. Chỉ vài ngày sau, tôi nghe tin từ bạn bè rằng cô bồ của anh cũng vừa bỏ anh để đi theo một người đàn ông khác, người có tương lai sáng sủa hơn. Anh sụp đổ, không tin nổi vào sự phản bội mà chính anh vừa trải qua, có lẽ là quả báo cho những gì anh đã làm.
Về phần tôi, hành trình chữa bệnh của tôi không dễ dàng, nhưng nhờ nghị lực và tình yêu thương từ gia đình, tôi dần dần hồi sinh. Bước qua cơn bão, tôi học được cách yêu thương bản thân và tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Tôi không cần phải có ai đó ở bên để hoàn thiện bản thân, bởi tôi tự thấy mình đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả.
Cuộc sống mới mở ra cho tôi khi tôi quyết định tha thứ cho quá khứ, và tiếp tục tiến về phía trước với sự thanh thản trong lòng. Còn anh, liệu anh có kịp nhận ra những gì mình đã đánh mất khi mọi thứ quý giá nhất đã vuột khỏi tầm tay?