Trời mưa lâm thâm, con đường giữa phố thị nhộn nhịp lấp lánh ánh đèn xe. Ông Hưng, trong bộ đồ lao động cũ kỹ, đẩy chiếc xe rác nặng trĩu qua từng góc phố. Đã mười năm nay, ông sống cuộc đời của một người nhặt rác sau khi phá sản và bị nhân tình bỏ rơi. Cuộc đời ông từ một kẻ giàu có, phong lưu bỗng chốc rơi xuống tận cùng xã hội. Ông từng có một gia đình, nhưng chính tay ông đã đẩy vợ con ra xa vì tham vọng đổi đời.
Tiếng còi ô tô vang lên chói tai. Ông giật mình quay lại, chiếc xe rác của ông vừa va phải một chiếc ô tô sang trọng. Cánh cửa xe mở ra, một chàng trai trong bộ vest lịch lãm bước xuống. Ánh mắt ông Hưng dại đi khi nhìn thấy khuôn mặt chàng trai ấy. Đó là gương mặt của chính ông thời trai trẻ.
“Chú làm ăn kiểu gì vậy? Chú có biết chiếc xe này đắt cỡ nào không?” Giọng chàng trai vang lên, pha chút bực tức.
Ông Hưng run rẩy, lắp bắp: “Cậu… cậu tên gì?”
Chàng trai nhíu mày, nhìn người đàn ông lam lũ trước mặt. “Tôi là Minh.”
Minh! Ông Hưng lặng người, cái tên như tiếng sét đánh ngang tai. Minh chính là đứa con trai mà ông đã bỏ rơi hơn hai mươi năm trước. Ngày ấy, ông nhẫn tâm rời bỏ vợ con để theo người phụ nữ giàu có, hy vọng đổi đời. Ông mặc kệ người vợ trẻ khóc lóc van xin, mặc kệ đứa con trai chưa tròn hai tuổi giơ bàn tay bé nhỏ với theo ông. Và giờ đây, đứa bé ngày nào đã lớn, thành đạt và đang đứng trước mặt ông, nhưng hoàn toàn xa lạ.
Minh nhìn người đàn ông khắc khổ, đôi mắt mờ đục của ông khiến cậu có chút động lòng, nhưng vẫn lạnh lùng: “Chú hỏi tôi tên gì làm gì? Định xin tiền bồi thường à?”
Ông Hưng muốn nói ra sự thật, muốn gọi Minh một tiếng con, nhưng cổ họng nghẹn đắng. Ông có tư cách gì chứ? Ông đã vứt bỏ gia đình mình, để rồi bây giờ đứng đây trong thân phận một kẻ nhặt rác, nhìn con trai mình thành công mà chẳng thể nhận lại.
“Tôi xin lỗi… Tôi sẽ dọn lại sạch sẽ.” Ông Hưng cúi đầu, lặng lẽ thu dọn những mảnh rác vương vãi.
Minh lắc đầu, không nói thêm gì, bước vào xe và rời đi. Nhưng khi về đến nhà, cậu kể lại câu chuyện cho mẹ nghe. Người phụ nữ ấy lặng đi một lúc lâu, rồi chỉ thở dài: “Có lẽ ông ta cũng chỉ là một kẻ qua đường thôi con ạ. Bố con đã mất từ nhiều năm trước rồi.”
Minh sững sờ, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Nếu bố cậu đã mất, vậy người đàn ông kia là ai?
Ngoài kia, trời lại mưa, bóng dáng người đàn ông nhặt rác khuất dần giữa những ngõ phố nghèo nàn, mang theo một bí mật không bao giờ có lời giải đáp.