5h sáng, bố chồng gọi con dâu dậy b:;ắt làm một việc vô lý

Mỗi lần về quê chồng, tôi lại thấy ngại ngùng vì cái thói quen khó hiểu của bố chồng. Cứ đúng 5 giờ sáng, khi trời còn mờ sương, ông lại gõ cửa phòng ngủ, gọi tôi dậy bằng được. “Dậy đi con, xuống làm việc với bố!” – giọng ông dứt khoát, không cho tôi cơ hội từ chối. Lần đầu, tôi nghĩ chắc là việc gì quan trọng, nên lật đật dậy, mắt còn cay xè vì thiếu ngủ. Ai ngờ, ông bắt tôi ngồi giữa sân, cầm cái chổi quét từng chiếc lá rơi, dù sân đã sạch bóng từ hôm qua. “Phải quét cho nó tinh tươm, nhà mình không được lôi thôi!” – ông nói, mặt nghiêm nghị như thể tôi đang làm nhiệm vụ quốc gia.

Lần thứ hai, thứ ba cũng vậy. Có hôm ông còn bắt tôi đứng đếm số gà trong chuồng, bảo là sợ mất trộm, dù chuồng gà khóa kỹ, chó sủa cả đêm chẳng ai dám bén mảng. Tôi mệt mỏi nhưng không dám cãi, chỉ biết lẳng lặng làm cho xong. Chồng tôi ban đầu không để ý, cứ nghĩ bố tôi đang “rèn” vợ theo kiểu người lớn. Nhưng đến lần này, anh tình cờ dậy sớm, thấy tôi ngồi giữa sân lạnh cóng, tay cầm chổi quét lá trong khi gió thổi bay hết công sức, anh không chịu được nữa.

“Bố làm cái gì vậy? Trời chưa sáng hẳn mà bắt vợ con dậy làm mấy chuyện vô lý này là sao?” – chồng tôi hét lên, mặt đỏ gay. Bố chồng tôi bình thản đáp: “Tao dạy dâu, mày không được ý kiến!” Chồng tôi tức đến run người, kéo tay tôi vào nhà, quay lại quát: “Dạy cái gì? Bố thích hành người khác thì tự làm đi, đừng lôi vợ con vào. Con không chấp nhận kiểu này nữa, từ nay bố đừng mong con về đây!” Nói xong, anh đùng đùng thu dọn đồ, đòi đưa tôi về thành phố ngay lập tức.

Bố chồng tôi sững sờ, còn mẹ chồng chạy ra can ngăn, nhưng chồng tôi đã quyết. Trên đường về, anh nắm tay tôi, nói nhỏ: “Anh xin lỗi, để em chịu khổ vì nhà anh. Từ nay anh không để chuyện này xảy ra nữa.” Tôi chỉ cười, trong lòng vừa thương anh, vừa thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi cái “luật lệ” kỳ quặc ấy.