Tôi kh.ông nhận vì nếu tôi nhận thì khác gì lép vế trước th.ông gia.
Hô.m kia, tôi sang nhà con g.ái vì nghe tin con bị ốm. Con g.ái tôi lấy chồng cách nhà 5km thôi nhưng ít khi tôi sang thăm con được, vì con bận rộn đi l.àm suốt, tôi có sang cũng kh.ông gặp mà còn ngại ngùng với th.ông gia. Lần này, con bị ốm đến ngày thứ 3 mới gọi điện b.áo cho mẹ biết. Tôi bắt xe ô.m sang thăm ngay lập tức, cho con 1 tr.iệu để mua đồ bổ dưỡng mà con kh.ông cầm.
Ăn bữa cơm chiều ở nhà con xong thì tôi ra về. L.úc về, bà th.ông gia đưa cho tôi ít thức ăn. Hành động này, có lẽ với bao người là lòng t.ốt, nhưng với tôi, nó lại như một sự sỉ nhục. Tôi kh.ông cần sự thương hại. Trong cái túi thức ăn ấy, tôi thấy sự coi thường, như họ nghĩ rằng chúng tôi cần sự giúp đỡ.
Gia đình tôi thì đúng là nghèo so với nhà th.ông gia. Chồng tôi m.ất sớm, mình tôi nuôi 2 con g.ái ăn học đầy đủ, các con đều đã đi l.àm và lập gia đình. Tôi s.ống bơ vơ một mình nhưng tôi có sức khỏe nên vẫn kiếm s.ống được.
Còn nhà th.ông gia thì có của ăn của để, 2 ông bà ấy đều là người l.àm trong bệnh viện, con rể là phó giám đốc công ty máy tính. Tôi mừng cho con và cũng luôn cố gắng l.àm việc t.ốt, để ngẩng m.ặt với đời và để các con kh.ông xấu hổ vì mình.
Nhưng lần này, th.ông gia gói ghém 1 phần thức ăn thừa cho tôi, còn cho thêm 1 ít trái cây và 2 hộp thịt bò vẫn còn tem mác trong siêu thị khiến lòng tôi cay đắng.
Tôi kh.ông nhận vì nếu tôi nhận thì khác gì lép vế trước th.ông gia, rồi con g.ái tôi sẽ kh.ông được ngang hàng với con rể. Nhưng khi tôi từ chối thì th.ông gia vẫn nhất quyết ấn cho, họ bảo tôi cứ cầm về cũng đỡ được t.iền ăn cả tuần trời. Tôi mà kh.ông cầm thì là phụ lòng t.ốt của họ. Con rể cũng bảo tôi đừng suy nghĩ gì, đây là tấm lòng của nhà con, chỉ muốn san sẻ chút cho tôi đỡ vất vả.
Họ kh.ông hiểu tôi, tôi nghèo thật nhưng vẫn có lòng tự trọng. Tôi kh.ông cần sự giúp đỡ này. Thế nên tôi bỏ lại giỏ thức ăn ở cổng nhà họ và ra về tay kh.ông. Tôi vừa về đến nhà thì con g.ái gọi điện hỏi thăm xem tôi về có an toàn kh.ông, và nói chuyện mẹ chồng tỏ ra khó chịu khi tôi bỏ lại giỏ thức ăn ở cổng.