Tôi vừa sinh xong chưa đầy một tuần, người thì đau, con thì quấy, chồng lại đi công tác nước ngoài. Cực chẳng đã, tôi nhắn mẹ chồng lên chăm giúp một thời gian. Bà chưa lên đến nơi đã gọi điện nói thẳng: “Tao chăm cháu chứ có phải ở không đâu. Thuê người ngoài mày cũng mất 7–8 triệu, tao lấy 30 triệu là quá rẻ.” Nghe xong, máu dồn lên mặt. Tôi im lặng cúp máy, hôm sau vẫn đón bà như bình thường, nhưng chỉ lặng lẽ đưa phong bì có đúng 3 triệu, coi như “tiền quà”.
Bà không nói gì, chỉ cười nhạt, nhưng suốt cả tháng sau, không khí trong nhà lúc nào cũng nặng như chì. Bà chẳng hé răng phàn nàn một câu, vẫn bế cháu, giặt đồ, đun nước lá tắm. Tôi thì thấy ngứa mắt nên càng lạnh nhạt, đếm từng ngày cho hết cữ. Đến khi con tròn 1 tuổi, tôi cho đi nhà trẻ sớm với lý do “rèn nếp”. Bà dọn đồ về quê đúng chiều hôm ấy, không thèm ở lại thêm một đêm.
Tôi thở phào, tưởng xong chuyện. Mấy hôm sau tranh thủ ngày nghỉ, tôi dọn lại phòng bà từng ở. Lật nệm, kéo chiếu, tôi bỗng thấy một cái phong bì mỏng dẹp giấu sát mép giường. Mở ra, bên trong là từng cọc tiền nhỏ, mỗi cọc đúng 3 triệu, kèm theo tờ giấy ghi dòng chữ ngay ngắn:
“Tháng 1: Cháu bị sốt đêm, mua thuốc + xe ôm đến trạm y tếTháng 2: Cháu tiêu chảy, bỉm hết, mua tạm loại ngoại 390kTháng 3: Nhà mất điện, thuê người lắp quạt tích điện phòng cháu ngủTháng 4: Cháu đạp gãy kính tủ, thay lại tránh bị thương…”
Cứ thế kéo dài suốt 12 tháng. Tổng cộng 36 triệu, không thiếu một xu. Từng khoản đều là những việc bà âm thầm làm mà tôi chưa từng để ý hay hỏi đến. Trong phong bì còn có một tờ giấy gấp làm tư, dòng cuối cùng viết bằng mực tím:
“Con dâu không nợ mẹ điều gì. Mẹ chỉ sợ sau này thằng bé lớn lên cũng học cách tính từng đồng với người yêu thương nó thật lòng.”