Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Bị mẹ bán 5 tuổi lấy 3 chỉ vàng, 10 năm sau gặp lại trên bàn mổ: Quyết định cuối cùng.

Bị mẹ bán 5 tuổi lấy 3 chỉ vàng, 10 năm sau gặp lại trên bàn mổ: Quyết định cuối cùng.

Thanh Thanh 2 Tháng 8, 2025

“Mẹ ruột dứt t-ình bá-/n tôi từ lúc 5 tu;/ổi cho nhà hiếm muộn để lấy 3 chỉ vàng đi theo chồng mới, không ngờ 10 năm sau tôi gặp lại mẹ ruột khi tôi là bác sĩ phẫu thuật tim cho bà, bệnh án ghi thiếu 700 triệu viện phí, tôi đưa ra quyết định khiến bà phải ân hận cả đời…
Tôi là Linh, 15 năm trước bị mẹ ruột bá;/n cho một cặp vợ chồng hiế;/m muộn khi mới 5 tu;/ổi. Mẹ nói dối với hàng xóm là tôi đi ở với họ hàng để học hành, nhưng thực chất bà lấy 3 chỉ vàng rồi theo chồng mới vào Nam biệt tăm, không một lần ngoái lại.
Tôi không quên buổi sáng hôm đó, khi bà dúi vào tay tôi cái bánh bao rồi quay đi thẳng. Tôi chạy theo, khóc đến khản cổ, nhưng bà chỉ rút tay ra, không quay đầu lại.
Gia đình nhận nuôi tôi tuy không khá giả nhưng cho tôi ăn học đàng hoàng, yêu thương thật lòng. Chính bố nuôi – một y tá về hưu – là người đã truyền cho tôi ước mơ làm bác sĩ. Tôi thi đỗ Y, theo ngành phẫu thuật tim.
10 năm sau, trong ca trực ở bệnh viện trung ương, tôi nhận một hồ sơ cấp cứu:
“”Nữ, 42 tuổi, cần phẫu thuật tim gấp. Người nhà chưa đóng đủ viện phí – thiếu 700 triệu.””
Tôi mở hồ sơ. Tấm ảnh đính kèm bên trong khiến tay tôi khựng lại.
Là bà – mẹ ruột tôi.
Người phụ nữ từng bỏ rơi tôi để đổi lấy vài chỉ vàng… giờ nằm trên giường bệnh, gương mặt xanh xao, không người thân bên cạnh, chỉ có một mảnh giấy ghi nguệch ngoạc:
“Bệnh nhân không có tiền. Xin bác sĩ cứu giúp.”
– Lá thư tôi viết cho bà năm 10 tuổi không bao giờ được hồi đáp…
Sáng hôm sau, tôi ký tên nhận ca m-ổ. Tôi là người khâu mũi cuối cùng. Bà được đưa về phòng hồi sức.
Chiều hôm đó, tôi đến thăm. Tôi bình thản nói 1 câu khiến bà lặng người, mắt tr:ợn tr-ừng. Miệng bà lắp bắp… 👇👇”
“Linh bước vào phòng hồi sức, ánh đèn vàng vọt khiến không gian thêm ảm đạm. Bà nằm đó, gầy gò và yếu ớt, ống thở quấn quanh mũi. Mái tóc bạc đi nhiều, gương mặt hằn sâu dấu vết của thời gian và bệnh tật. Linh đứng lặng bên giường, không đến quá gần. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhắm hờ

của người phụ nữ. Bà khẽ cựa mình, đôi mắt từ từ mở ra. Ánh mắt ấy lướt qua Linh, rồi đột nhiên dừng lại, giãn rộng. Có sự bàng hoàng, kinh ngạc, và cả chút sợ hãi len lỏi trong đáy mắt.
Linh vẫn đứng yên, gương mặt cô bình thản như mặt hồ không gợn sóng. Không có một chút cảm xúc nào lộ ra – không hận thù, không thương hại, không cả sự nhận biết về mối quan hệ máu mủ. Cô chỉ đơn giản nhìn.
Bà muốn nói gì đó, đôi môi khô khốc mấp máy. Một âm thanh yếu ớt thoát ra từ cổ họng. Bà cố gắng nhúc nhích bàn tay, như muốn chạm vào Linh.
Linh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng cô đều đều, lạnh lẽo như băng, đủ nghe trong căn phòng tĩnh mịch:
“”Ca mổ thành công rồi. Mạng sống này… tôi giữ lại cho bà.””
Bà nghe câu nói, toàn thân run rẩy. Đôi mắt đang mở lớn như trợn trừng. Đồng tử co lại, không thể tin vào tai mình. Gương mặt bà trắng bệch đi trông thấy. Miệng bà vẫn mấp máy, nhưng không thành tiếng. Ánh mắt đó, đầy rẫy sự không tin, sự tuyệt vọng và cả một nỗi sợ hãi mơ hồ. Bà như chết lặng trên giường bệnh, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt và đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cảm của cô gái mà bà đã bỏ rơi năm xưa.”
“Bà vẫn nằm đó, thân thể gầy guộc run lên bần bật. Đôi mắt vẫn trợn trừng, dán chặt vào Linh như thể muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí. Gương mặt trắng bệch không còn một chút máu. Hô hấp trở nên dồn dập hơn, tiếng thở khò khè thoát ra qua ống thở. Bà lại cố gắng mấp máy môi, cổ họng phát ra âm thanh ngắt quãng, nghẹn lại, không thể thành lời rõ ràng. Bà tuyệt vọng co ngón tay lại, những ngón tay xương xẩu run rẩy, như muốn với lấy thứ gì đó vô hình trong không khí.
Trong đáy mắt bà, sự bàng hoàng ban đầu giờ đây biến thành nỗi kinh hoàng tột độ. Bà nhận ra. Giọng nói lạnh lùng như băng ấy, gương mặt xa lạ nhưng lại mang nét quen thuộc của quá khứ… Đây chính là con bé, đứa con gái mà bà đã bỏ lại sau lưng hai mươi lăm năm trước. “”Mạng sống này… tôi giữ lại cho bà.”” Câu nói đó không phải là sự nhân từ của một bác sĩ đối với bệnh nhân. Đó là sự tuyên bố đầy ẩn ý, một lời nhắc nhở cay nghiệt về quá khứ, về món nợ mà bà không bao giờ nghĩ sẽ phải trả. Nỗi hối hận cuộn trào như thủy triều dữ dội, nhấn chìm tâm can bà. Bà nhớ lại cái ngày định mệnh ấy, nhớ lại đôi mắt sợ hãi của con bé, nhớ lại cái bánh bao… Giờ đây, nỗi hối hận ấy hòa quyện với sự sợ hãi. Bà sợ Linh, sợ gương mặt vô cảm của cô, sợ những gì cô có thể làm hoặc không làm. Bà sợ cái ánh mắt trống rỗng đó, bởi nó cho thấy Linh không còn là đứa bé cần mẹ nữa rồi. Bà muốn gọi tên con, muốn van xin sự tha thứ, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ còn những tiếng ú ớ vô vọng. Nước mắt chảy dài trên thái dương, thấm đẫm mái tóc bạc. Bà nhìn Linh, nhìn đứa con gái mà bà đã vứt bỏ, giờ đây đứng đó như một người xa lạ, nắm giữ sinh mạng bà trong tay, với một sự lạnh lùng khiến trái tim bà đóng băng.”
“Linh không né tránh ánh mắt bà, ánh mắt đầy sợ hãi và thống khổ đang dán chặt vào mình. Đôi môi cô khẽ nhếch lên, không phải nụ cười, mà là biểu cảm lạnh lẽo hơn băng giá. Cô chậm rãi cúi xuống một chút, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chứa đựng sức nặng ngàn cân, đâm thẳng vào tâm can người phụ nữ đang hấp hối.
“”Bà vẫn nhớ chứ… cái ngày đó?””
Hơi thở của bà dường như ngừng lại. Đôi mắt bà mở to hơn nữa, tràn ngập sự kinh hoàng và tuyệt vọng. Cơ thể gầy gò run rẩy dữ dội hơn.
“”Tôi vẫn nhớ như in… cái vị của miếng bánh bao bà đưa cho tôi trước khi đẩy tôi lên chiếc xe đó.”” Linh nói tiếp, như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình, nhưng mỗi từ đều là một nhát dao. “”Nó ngọt lắm, nhưng lại chát đắng… vì tôi biết, đó là lần cuối cùng.””
Bà cố gắng lắc đầu, tiếng ú ớ càng lúc càng lớn, nước mắt giàn giụa chảy xuống thái dương, thấm vào gối.
“”Và tôi vẫn nhớ… cái cảnh tôi chạy theo,”” Linh tiếp tục, ánh mắt nhìn xuyên qua bà, trở về ký ức đau đớn năm xưa. “”Chiếc xe cứ đi xa dần… tôi chạy mãi, chạy mãi… kêu gọi bà… nhưng bà không quay lại.”” Giọng Linh vẫn bình thản đến đáng sợ. “”Bà không hề quay lại nhìn đứa con gái năm tuổi của mình dù chỉ một lần.””
Bà bỗng nhiên ho sặc sụa, co giật nhẹ. Tiếng máy móc bên cạnh kêu bíp bíp dồn dập hơn. Y tá trực lập tức chạy tới xem xét. Linh đứng yên, vẻ mặt không đổi, như thể cảnh tượng này chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Y tá điều chỉnh máy móc xong, liếc nhìn Linh đầy khó hiểu rồi lùi về phía sau.
Linh lại hướng ánh mắt về phía bà. “”Hai mươi lăm năm rồi… Bà nghĩ tôi quên sao? Cái ngày bà bán tôi đi lấy ba chỉ vàng… để có tiền theo ông ta… bà có nghĩ đến khoảnh khắc tôi chạy theo xe bà không?”””
“Bà thều thào, giọng nghẹn lại, yếu ớt đến mức Linh phải cúi sát xuống hơn mới nghe rõ.
“”Không… không phải… không phải bán con…””
Linh không đáp lời, chỉ nhìn bà với ánh mắt lạnh như băng. Bà co giật nhẹ thêm lần nữa, cố gắng hít thở sâu.
“”Mẹ… mẹ xin con… nghe mẹ nói…”” Bà nấc lên từng tiếng, nước mắt vẫn không ngừng chảy. “”Lúc đó… mẹ… mẹ theo ông ta… ông ta nói… nói sẽ cho mẹ cuộc sống tốt hơn… mẹ… mẹ dại dột quá…””
Giọng bà càng lúc càng run rẩy, yếu hơn. “”Nhưng ông ta… ông ta là gã tồi… đánh đập mẹ… lấy hết tiền của mẹ… mẹ… mẹ phải bỏ trốn khỏi ông ta… không một xu dính túi…””
Linh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không chút động lòng. Mỗi lời bà nói ra, đối với cô, chỉ như những lời biện minh rẻ tiền.
“”Mẹ… mẹ về Nam… cuộc sống khổ cực lắm con ơi…”” Bà cố gắng với lấy tay Linh, nhưng cô đã kịp rụt lại. “”Mẹ… mẹ làm đủ nghề… ai cũng khinh rẻ… mẹ… mẹ đói rách… bệnh tật…””
Linh khẽ nhếch môi, một nụ cười đầy cay đắng. “”Vậy sao? Khổ cực đến mức không nhớ đến đứa con gái bà bỏ lại sao?””
“”Không… mẹ nhớ… mẹ luôn nhớ con…”” Bà lắp bắp, cố gắng gượng dậy một chút nhưng không đủ sức. “”Mẹ… mẹ cũng muốn tìm con… nhưng… nhưng mẹ không có tiền… không có ai giúp đỡ…””
“”Ồ?”” Giọng Linh kéo dài, đầy mỉa mai. “”Không có tiền? Nhưng có tiền để lấy ba chỉ vàng từ việc ‘không phải bán’ con sao?””
Bà nhắm nghiền mắt lại, đầu lắc lia lịa trên gối. “”Không… cái đó… đó là… đó là mẹ cần tiền để… để đi trốn… ông ta nói… nếu mẹ không đưa tiền cho ông ta… ông ta sẽ giết mẹ…””
Bà mở mắt ra, nhìn Linh với vẻ tuyệt vọng cùng cực. “”Mẹ xin con… lúc đó mẹ không còn cách nào khác… mẹ nghĩ… mẹ nghĩ con ở với bố mẹ nuôi sẽ tốt hơn… mẹ… mẹ sẽ quay lại đón con khi nào mẹ ổn định…””
Linh bật cười khẽ, tiếng cười khô khốc như cứa vào tai bà. “”Quay lại đón tôi? Sau hai mươi lăm năm? Khi tôi đã có một cuộc sống khác? Hay là khi bà cần một quả tim mới?””
Bà như bị nghẹn lại, há hốc mồm nhưng không nói nên lời. Sự thật phũ phàng trong lời Linh đã đâm thẳng vào trái tim đang yếu dần của bà.
“”Mẹ… mẹ không cố ý…”” Bà chỉ còn có thể thốt ra những lời yếu ớt, vô nghĩa.
Linh đứng thẳng dậy, nhìn bà từ trên cao. Ánh mắt cô vẫn kiên định, không một tia mềm lòng. “”Bà nghĩ… vài lời biện minh đó… có thể xóa đi hai mươi lăm năm đau khổ của tôi sao?”””
“Linh nhìn xuống người phụ nữ đang nằm thoi thóp, ánh mắt vẫn kiên định, không hề nao núng. Bà Mẹ ruột chỉ biết há miệng, cố gắng hít từng hơi nặng nhọc, như con cá mắc cạn. Lời nói của Linh cứa sâu vào trái tim bà, khiến nó càng đập loạn xạ hơn.
“”Đau khổ ư?”” Linh tiếp tục, giọng nói nhẹ tênh nhưng chứa đựng sức nặng ngàn cân. “”Bà biết đau khổ là gì không?””
Bà Mẹ ruột lắc đầu yếu ớt, nước mắt giàn giụa. Bà muốn nói, muốn phản bác, muốn cầu xin, nhưng lồng ngực đau buốt khiến bà không thể phát ra tiếng.
“”Tôi… tôi không có một tuổi thơ trọn vẹn,”” Linh nói, từng câu, từng chữ như nhát dao. “”Tôi lớn lên trong vòng tay của bố mẹ nuôi, họ yêu thương tôi hơn cả bản thân họ. Nhưng tôi vẫn luôn biết… mình là đứa trẻ bị bỏ rơi.””
Linh dừng lại, hít một hơi thật sâu. “”Tôi đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần… tại sao? Tại sao bà lại bỏ tôi? Một đứa trẻ mới 5 tuổi… Tôi đã khóc lóc bám lấy bà… Bà nhớ không?””
Bà Mẹ ruột nhắm nghiền mắt lại, ký ức về cái ngày định mệnh ùa về. Bà nhớ cái bánh bao bà đưa cho Linh, nhớ tiếng khóc xé lòng của đứa con gái nhỏ, nhớ ánh mắt của nó khi bà quay lưng bước đi. Đó là vết sẹo bà đã cố gắng chôn vùi suốt hai mươi lăm năm.
“”Tôi nhớ,”” Linh nói tiếp, như đọc được suy nghĩ của bà. “”Tôi nhớ cái bánh bao đó. Nó nghẹn đắng trong cổ họng tôi. Và tôi nhớ… bà đã lấy đi cái gì?””
Linh cúi thấp xuống một chút, nhìn thẳng vào mắt bà Mẹ ruột, giọng nói lạnh lẽo như từ vực sâu vọng lên.
“”Ba chỉ vàng.””
Cả căn phòng dường như nín lặng. Chỉ còn tiếng máy thở kêu đều đều và tiếng thở dốc của bà Mẹ ruột.
“”Ba chỉ vàng đó,”” Linh lặp lại, nhấn mạnh từng từ. “”Liệu nó có xứng đáng không, thưa bà?””
Linh chỉ vào lồng ngực đang phập phồng yếu ớt của bà. “”Với trái tim này của bà? Với những cơn đau bà đang chịu đựng? Với cái mạng sống bà đang cầu xin tôi cứu?””
“”Hay… liệu nó có xứng đáng với tuổi thơ của tôi? Với nước mắt tôi đã rơi? Với nỗi tủi nhục tôi đã mang? Với hai mươi lăm năm cuộc đời của tôi, bà đã bỏ lại?””
Câu hỏi như một quả bom ném vào lương tâm bà Mẹ ruột. Khuôn mặt bà tái mét, mồ hôi túa ra. Bà cố gắng đưa tay lên nắm tay Linh, nhưng tay Linh vẫn lạnh lùng đặt ở bên cạnh.
“”Ba chỉ vàng… hay cả cuộc đời tôi… cái nào đáng giá hơn trong mắt bà?””
Mắt bà Mẹ ruột mở to, đầy kinh hoàng và hối hận. Miệng bà mấp máy, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Toàn thân bà run lên bần bật, không phải vì bệnh tật, mà vì sự thật tàn khốc mà Linh vừa ném vào mặt bà. Câu hỏi đó… nó cứa vào tận xương tủy, xé nát lớp vỏ bọc bà đã dày công tạo ra suốt bao năm. Bà đã đánh đổi cái gì… và bà đã mất đi cái gì? Giờ phút này, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của con gái, bà mới nhận ra… bà đã đánh mất tất cả.”
“Bà Mẹ ruột thở dốc. Nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt hốc hác. Cổ họng bà nóng ran, lồng ngực đau thắt lại. Ánh mắt Linh vẫn như đóng băng, không một chút rung động.
“”Ba… ba chỉ vàng…”” Bà Mẹ ruột thều thào, giọng đứt quãng vì đau. “”Nó… nó không đáng… không đáng gì hết…””
Bà cố gắng nhấc bàn tay khô gầy lên, đưa về phía Linh, nhưng tay bà run rẩy không ngừng, rồi lại rơi xuống giường.
“”Mẹ… mẹ đã nghĩ…”” Bà Mẹ ruột bắt đầu kể, giọng yếu ớt như tiếng gió thoảng. “”Mẹ đã nghĩ… đi theo ông ấy… mẹ sẽ có cuộc sống khác… giàu sang… sung sướng…””
Bà nhắm mắt lại, những ký ức tồi tệ ùa về.
“”Nhưng… nhưng ông ấy không như vậy… Ông ấy… ông ấy chỉ muốn… vàng của mẹ… Chỉ sau vài năm… ông ấy… ông ấy bỏ mẹ…””
Bà Mẹ ruột ho sù sụ, mỗi tiếng ho như xé rách lồng ngực. Linh đứng lặng, chỉ nhìn bà, không nói gì, không một cử chỉ.
“”Mẹ… mẹ một mình ở Miền Nam…”” Bà tiếp tục, giọng ngày càng nghẹn lại. “”Không tiền bạc… không người thân… sống lay lắt… làm đủ nghề… khổ cực lắm con ơi…””
Nước mắt giàn giụa, bà hướng ánh mắt về phía Linh, đầy cầu xin.
“”Rồi… rồi mẹ già đi… bệnh tật ập đến… không có ai chăm sóc… không có ai nương tựa…””
Bà nắm chặt ga giường, giọng nói run rẩy, đầy cay đắng và hối hận.
“”Mẹ… mẹ đã bị bỏ rơi… giống như mẹ đã bỏ rơi con vậy đó…””
Bà Mẹ ruột nhìn thẳng vào mắt Linh, ánh mắt đỏ hoe.
“”Cuộc sống… cuộc sống đã trừng phạt mẹ… trừng phạt vì cái ngày đó… vì mẹ đã bỏ con… vì mẹ đã đánh đổi con lấy ba chỉ vàng…””
Bà yếu ớt đưa tay chỉ vào lồng ngực mình.
“”Căn bệnh này… tuổi già này… sự cô độc này… tất cả là quả báo… là trừng phạt cho tội lỗi của mẹ…””
Bà Mẹ ruột nức nở, tiếng khóc yếu ớt nhưng đầy chua xót. Bà nằm đó, một mình trong nỗi đau và sự hối hận tột cùng, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của đứa con gái mà bà đã bỏ rơi hai mươi lăm năm trước, giờ đây lại là hy vọng sống duy nhất của bà.”
“Linh nhìn bà Mẹ ruột, ánh mắt từ từ tan đi lớp băng giá, nhưng không phải vì thương hại. Đó là một cái nhìn bình thản, như thể cô đang quan sát một hiện tượng đã được dự đoán trước. Cô hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng lên, đối lập hoàn toàn với hơi thở đứt quãng của bà.
“”Ba chỉ vàng,”” Linh lặp lại, giọng đều đều, không một chút cảm xúc. “”Bằng tất cả những gì mẹ nghĩ về con sao?””
Bà Mẹ ruột giật mình, nước mắt vẫn chảy, nhưng ánh mắt bà chuyển từ cầu xin sang bàng hoàng.
“”Khi mẹ bỏ rơi con, con chỉ là một đứa bé năm tuổi.”” Linh tiếp tục, mỗi câu nói như khắc vào không khí tĩnh lặng. “”Con không biết gì về thế giới này, về tiền bạc, về giá trị con người.””
Cô dừng lại một chút, nhìn sâu vào mắt bà, nơi hối hận đang giằng xé.
“”Nhưng cuộc đời đã không bỏ rơi con. Ông trời đã gửi cho con hai người cha, người mẹ khác.”” Giọng Linh ấm hơn một chút khi nhắc đến họ, nhưng vẫn giữ sự kiểm soát. “”Họ không giàu sang. Bố nuôi con là một y tá về hưu. Mẹ nuôi con là người phụ nữ tần tảo, cả đời chỉ biết làm lụng vì gia đình.””
Bà Mẹ ruột mím chặt môi, lắng nghe.
“”Họ nhặt con về… như nhặt một hạt mầm bị vứt bỏ.”” Linh nói tiếp. “”Họ không hỏi con có đáng giá không. Họ chỉ nhìn thấy một đứa bé cần được yêu thương, cần được chăm sóc.””
Linh ngẩng đầu lên, nhớ về căn nhà ấm cúng thuở nhỏ, nhớ về những đêm bố nuôi ngồi bên giường truyền cho cô kiến thức y học, nhớ về những bữa cơm mẹ nuôi nấu đợi cô đi học về.
“”Họ cho con ăn, cho con mặc, cho con đi học.”” Cô kể, giọng như đang kể một câu chuyện cổ tích giữa hiện thực tàn khốc. “”Họ bán đi những thứ quý giá của mình để con có tiền đóng học phí. Họ thức đêm thức hôm lo lắng khi con ốm. Họ tự hào về con hơn bất kỳ ai trên đời.””
Nước mắt bắt đầu đọng lại nơi khóe mắt Linh, nhưng cô không để chúng rơi xuống. Đây không phải lúc để mềm yếu.
“”Họ không bao giờ nói cho con biết con là con nuôi. Họ sợ con tổn thương. Cho đến khi con vô tình tìm thấy tờ giấy trong hồ sơ bệnh án của bố nuôi… Con mới biết sự thật.””
Linh đưa tay vuốt nhẹ lên cánh tay bà Mẹ ruột đang run rẩy trên ga giường. Hành động bất ngờ này khiến bà càng thêm sửng sốt.
“”Họ dạy con thế nào là tình thương. Tình thương không phải là thứ có thể cân đo đong đếm bằng kim loại quý. Tình thương không thể mua bán bằng vàng.””
Linh nhìn thẳng vào mắt bà Mẹ ruột, ánh mắt cương nghị.
“”Với ba chỉ vàng, mẹ đã bán con. Với cả cuộc đời mình, bố mẹ nuôi đã mua lại con… bằng tình yêu thương vô giá.””
Cô nhấn mạnh từ “”vô giá””, như một lời khẳng định mạnh mẽ, một cú tát vào khái niệm “”giá trị”” mà bà Mẹ ruột từng đặt lên mình.”
“Bà Mẹ ruột bật khóc nấc, cơ thể run lên bần bật. Tiếng nức nở xé tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng bệnh. Bà đưa tay, như muốn nắm lấy tay Linh, nhưng rồi lại khựng lại giữa không trung.
“”Mẹ… mẹ sai rồi, con ơi,”” bà thều thào, giọng đứt quãng vì nghẹn ngào. Nước mắt giàn giụa trên gương mặt hốc hác, chảy xuống thấm đẫm ga giường. “”Mẹ… mẹ là người mẹ tồi tệ nhất thế giới này.””
Bà cúi gằm mặt, mái tóc bạc lòa xòa che đi khuôn mặt đẫm lệ. “”Ngày đó… mẹ không còn lựa chọn nào khác. Ông ấy… ông ấy không chấp nhận con. Mẹ… mẹ sợ hãi, yếu đuối… Mẹ đã nghĩ… nghĩ làm như vậy là tốt nhất cho con…””
Linh đứng yên, không lùi cũng không tiến tới. Cô chỉ nhìn bà, đôi mắt vẫn giữ một vẻ bình thản đáng sợ giữa cơn bão cảm xúc của người đối diện. Dường như, những lời thú tội và hối hận này đến quá muộn màng để chạm tới lớp vỏ bọc cô đã dựng lên.
“”Mẹ đã sống trong dằn vặt suốt bao nhiêu năm qua,”” bà tiếp tục, tiếng nức nở lớn hơn. “”Không một ngày nào mẹ quên được khuôn mặt con, nụ cười con lúc năm tuổi… Mỗi đêm, mẹ đều mơ thấy con gọi ‘mẹ ơi’… Và mỗi sáng thức dậy, mẹ lại chết đi một ít trong lòng.””
Bà ngẩng đầu lên, nhìn Linh bằng đôi mắt đỏ hoe, sưng húp. Sự đau khổ và tuyệt vọng hiện rõ trong từng thớ thịt.
“”Mẹ biết… mẹ biết mẹ không xứng đáng. Mẹ không mong con tha thứ.”” Bà run rẩy nói. “”Nhưng… nhưng mẹ sắp chết rồi, con ơi!””
Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào không khí. Linh khẽ nhíu mày, lần đầu tiên lộ ra một chút cảm xúc, dù chỉ thoáng qua.
“”Ca phẫu thuật này… Bác sĩ nói chỉ còn rất ít hy vọng.”” Bà nắm chặt góc chăn, móng tay ghim vào lớp vải. “”Mẹ sợ… mẹ sợ sẽ chết đi mà chưa một lần được nhìn thấy con, được nói với con lời xin lỗi này. Được… được đền bù cho con một chút nào đó…””
“”Đền bù?”” Linh lặp lại, giọng nói khô khốc, mang theo chút châm biếm cay nghiệt. “”Mẹ định đền bù cho con bằng cách nào? Bằng số tiền mẹ đã bán con năm xưa, giờ lại cần nó để cứu lấy mạng mẹ sao?””
Gương mặt bà Mẹ ruột co rúm lại vì đau đớng, không chỉ thể xác mà còn cả tinh thần.
“”Không… không phải tiền…”” Bà lắp bắp. “”Mẹ… mẹ chỉ muốn… muốn con biết mẹ yêu con nhiều lắm… Mẹ luôn dõi theo con… Mẹ tự hào về con khi thấy con trở thành bác sĩ giỏi giang… Mẹ muốn bù đắp… muốn… muốn làm gì đó cho con… Trước khi… trước khi nhắm mắt xuôi tay…””
Bà vươn bàn tay run rẩy về phía Linh một lần nữa, lần này mạnh dạn hơn, như van xin một phép màu.
“”Xin con… xin con hãy cho mẹ một cơ hội… Một cơ hội nhỏ nhoi thôi… Để mẹ không phải chết với nỗi ân hận này… Xin con…””
Tiếng khóc của bà càng lúc càng dữ dội, biến thành những tiếng rên siết nghẹn ngào, như thể bà đang vật lộn với chính sự thật tàn khốc của quá khứ và tương lai mờ mịt. Bà gục xuống, vai run lên từng đợt. Sự hối hận, nỗi sợ hãi cái chết, và hy vọng mong manh vào đứa con gái đã bị bỏ rơi đang giằng xé bà.”
“Linh vẫn đứng yên đó. Tiếng nức nở của bà Mẹ ruột dần nhỏ lại, thay bằng những tiếng thở dốc. Bà gục đầu, vai run lên từng đợt. Linh nhìn bà, đôi mắt vẫn giữ vẻ bình thản đến lạnh lùng.
“”Bác sĩ đã báo lại tình hình rồi,”” Linh nói, giọng đều đều, không một chút cảm xúc len vào. “”Chi phí cho ca phẫu thuật tim sắp tới… theo ước tính ban đầu, còn thiếu 700 triệu đồng.””
Bà Mẹ ruột đang cúi gằm bỗng giật bắn mình, ngẩng phắt đầu lên. Gương mặt hốc hác của bà tái nhợt đi trông thấy, đôi mắt đỏ hoe mở to đầy kinh hoàng. Con số quá lớn, quá đột ngột, như một gáo nước lạnh tạt vào cơn xúc động và cái khao khát được “”đền bù”” mơ hồ của bà.
“”Bảy… bảy trăm triệu?”” Bà lắp bắp, tiếng khóc bị nuốt ngược vào trong bởi sự sốc tột độ. Giọng nói bà run rẩy, không còn chút sức lực nào. “”Làm sao… làm sao mẹ có được số tiền đó?””
Linh không trả lời câu hỏi đó. Cô chỉ nhìn thẳng vào bà, đôi mắt vẫn lạnh lùng như băng giá mùa đông. Nhiệm vụ của cô là làm rõ vấn đề, đưa ra con số thực tế, cái giá phải trả cho mạng sống và cho hy vọng mong manh. Đây không phải là sự hối hận hay lời xin lỗi suông, đây là thực tại nghiệt ngã đang đè nặng lên tất cả. Con số 700 triệu đồng lơ lửng trong không khí tĩnh lặng, đè nặng lên trái tim đã yếu ớt của người phụ nữ trên giường bệnh, và lên chính quyết định cuối cùng đang hình thành trong tâm trí Linh. Sự tĩnh lặng chết chóc quay trở lại căn phòng, chỉ còn nghe rõ tiếng kim đồng hồ nhích từng giây và tiếng thở nặng nhọc của bà.”
“Con số 700 triệu đồng lơ lửng trong không khí tĩnh lặng, đè nặng lên trái tim đã yếu ớt của người phụ nữ trên giường bệnh, và lên chính quyết định cuối cùng đang hình thành trong tâm trí Linh. Sự tĩnh lặng chết chóc quay trở lại căn phòng, chỉ còn nghe rõ tiếng kim đồng hồ nhích từng giây và tiếng thở nặng nhọc của bà. Mẹ ruột nhìn Linh với ánh mắt van lơn tột cùng, như thể đứa con gái bà đã bỏ rơi chính là vị cứu tinh duy nhất lúc này. Bà cố gượng dậy một chút, đưa bàn tay run rẩy về phía Linh.
“”Linh… con à… mẹ… mẹ biết mẹ có lỗi với con nhiều lắm,”” bà thì thầm, giọng đứt quãng. “”Nhưng… nhưng bây giờ mẹ chỉ còn con thôi… Xin con… làm ơn cứu mẹ lần này…””
Linh vẫn đứng đó, thân hình thẳng tắp như bức tượng. Trong đầu cô, những mảnh ký ức đột ngột ùa về, không phải là hình ảnh mẹ hiền hay vòng tay yêu thương, mà là cái lạnh ngắt của con ngõ vắng lúc 5 tuổi, cái hương bánh bao lạnh ngắt trong tay, và hình bóng người phụ nữ quay lưng bước đi không ngoảnh lại. Rồi lại là hình ảnh bố nuôi, mẹ nuôi, hai con người xa lạ đã mở rộng vòng tay cưu mang, đã truyền cho cô ước mơ khoác áo blouse trắng, đã yêu thương cô vô điều kiện suốt 20 năm qua. Con số 700 triệu đồng không chỉ là tiền viện phí, nó còn là phép thử, là cán cân đặt lên tình thân máu mủ và tình nghĩa cưu mang.
Mẹ ruột thấy sự im lặng của Linh, sự tuyệt vọng trong bà dâng cao hơn nữa. Bà cố gắng nói lớn hơn một chút, dù hơi thở ngày càng khó khăn. “”Số tiền đó… mẹ không biết tìm ở đâu cả… chồng… chồng mẹ… ông ấy đã bỏ đi rồi… mang theo hết tiền… mẹ… mẹ không còn ai hết…”” Bà nói dối một cách trắng trợn, hay đó là sự thật sau gần 30 năm? Linh không quan tâm. Cô biết cuộc sống của người phụ nữ này sau khi bỏ rơi cô vẫn sung túc ở miền Nam. Nhưng bây giờ, sự thật hay dối trá không còn quan trọng bằng sự sinh tử.
Linh hít một hơi thật sâu, ánh mắt cô từ lạnh lùng chuyển sang một vẻ kiên định tàn nhẫn. Đây là lúc kết thúc tất cả. Đây là lúc cô đưa ra quyết định. Quyết định đã giày vò cô bao đêm, khiến cô không thể ngủ yên từ khi tấm ảnh trong hồ sơ bệnh án kia lọt vào mắt cô.
“”Tôi không có số tiền đó,”” Linh lạnh lùng đáp, dùng từ “”tôi”” thay vì “”con””. Mẹ ruột như chết lặng, hơi thở bà yếu đi hẳn. “”700 triệu đồng là một con số lớn, bà biết mà. Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường.””
“”Không… không phải vậy…”” Mẹ ruột van nài, nắm lấy vạt áo Linh. “”Con… con giỏi như vậy… con làm bác sĩ… con nhất định có cách… Bán nhà… bán xe gì đó… hoặc vay mượn…””
Linh gạt nhẹ tay bà ra. “”Tôi không có gì để bán cả. Và số tiền đó… quá lớn để vay mượn.”” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập tràn nước mắt và sự sợ hãi của Mẹ ruột. “”Bà đã đưa ra lựa chọn của mình gần 30 năm trước rồi. Bây giờ… đến lượt tôi đưa ra lựa chọn của tôi.””
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, Linh đưa ra quyết định. Quyết định tàn nhẫn nhưng hợp lý trong trái tim chai sạn của cô. Nó là sự trả thù cho đứa bé 5 tuổi bị bỏ rơi, là sự khẳng định tình nghĩa với những người đã nuôi nấng cô, và là sự rũ bỏ gánh nặng không thuộc về mình. Khuôn mặt Linh không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt cô ẩn chứa một nỗi đau sâu kín bị chôn vùi dưới lớp vỏ bọc sắt đá.
“”Tôi sẽ không giúp bà,”” Linh nói, giọng dứt khoát như một nhát dao cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng. “”Bà… tự lo đi.”””
Mẹ ruột nhìn Linh, đôi mắt như muốn lọt ra ngoài vì kinh hoàng. Hơi thở bà đứt quãng, hổn hển như cá mắc cạn. Bà không nói được lời nào nữa, chỉ ú ớ những âm thanh vô nghĩa. Khuôn mặt nhăn nheo tái mét đi trông thấy, không còn chút sức sống nào. Toàn thân bà đổ sụp xuống giường, như một con rối bị cắt đứt dây. Trong khoảnh khắc đó, giữa nỗi sợ hãi tột cùng của cái chết cận kề, một tia sáng chua xót chợt xẹt qua tâm trí bà: Đây là quả báo. Đây là cái giá phải trả cho ba chỉ vàng năm xưa, cho cái bánh bao lạnh ngắt bà nhét vào tay đứa con 5 tuổi trước khi bỏ đi. Hai mươi lăm năm, vòng xoay nhân quả cuối cùng đã quay trở lại, nghiệt ngã và tàn khốc hơn gấp ngàn lần. Linh nhìn người phụ nữ đang hấp hối trên giường, không chút động lòng. Cô không cảm thấy hả hê, chỉ thấy một sự trống rỗng lạnh lẽo. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Lời tuyên án đã được đưa ra. Cô quay lưng lại, không ngoảnh đầu nhìn. Mỗi bước chân cô đi ra khỏi căn phòng, âm thanh yếu ớt của tiếng thở dốc phía sau càng xa dần, mang theo cả những day dứt và quá khứ đau lòng. Cánh cửa phòng bệnh khép lại, cắt đứt hoàn toàn sợi dây mỏng manh cuối cùng nối kết hai con người tưởng chừng máu mủ. Bên trong là sự tuyệt vọng cùng cực. Bên ngoài là sự giải thoát tàn nhẫn.
“Cánh cửa vừa sập lại, người mẹ ruột như đứt hẳn sợi dây sinh lực cuối cùng. Bà nằm đó, co quắp trên giường, không còn sức để ú ớ hay giãy giụa. Nước mắt chảy dài xuống hai bên thái dương, thấm ướt gối. Nỗi sợ cái chết và sự cô độc lúc này còn đáng sợ hơn bất cứ đau đớn thể xác nào. Trong đầu bà, cảnh tượng 25 năm trước hiện về rõ mồn một: đứa bé gái 5 tuổi đứng khóc bên hè, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cái bánh bao nguội ngắt, đôi mắt ngây thơ nhìn theo bóng bà khuất dần. Bà đã bán con bé, đúng vậy, chỉ vì ba chỉ vàng và một gã đàn ông hèn hạ. Gã chồng mới kia… giờ hắn cũng bỏ bà mà đi khi bà bệnh tật thế này. Hai bàn tay trắng, bệnh nặng, cái chết cận kề, và đứa con ruột duy nhất bà có lại là người tuyên án tử cho bà.
Đúng là quả báo. Nặng nề và tàn khốc hơn bà tưởng tượng gấp vạn lần. Bà đã nghĩ, dù Linh có giận đến đâu, máu mủ ruột thịt vẫn sẽ chiến thắng. Nhưng bà đã lầm. Cô bé năm xưa đã trở thành một người phụ nữ lạnh lùng, sắt đá, không một chút nhân từ với kẻ đã vứt bỏ mình. Bà khẽ cử động tay, cố gắng đưa lên che đi khuôn mặt đẫm nước mắt. Cái giá của ba chỉ vàng năm xưa… là 700 triệu đồng viện phí, là mạng sống của chính bà, là sự cô độc cùng cực trong những giây phút cuối đời. Là khuôn mặt vô cảm của đứa con gái mà bà đã sinh ra. Nỗi ân hận, sự sợ hãi, và sự thật trần trụi trộn lẫn vào nhau, bóp nghẹt lồng ngực bà. Bà chỉ muốn hét lên, muốn cầu xin một sự tha thứ, dù biết là vô vọng. Nhưng cổ họng khô khốc, chỉ phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, yếu ớt. Bà nằm đó, gặm nhấm sự tuyệt vọng, chờ đợi kết cục không thể tránh khỏi.”
“Linh siết chặt tay nắm cửa. Cảm giác căn phòng như vỡ tan sau câu nói vừa thốt ra, nhưng cô không quay lại. Đôi chân tự động bước về phía hành lang. Cánh cửa phòng bệnh khẽ khép lại sau lưng cô. Tiếng “”cạch”” nhỏ nhưng nghe thật nặng nề.
Cô bước đi trên hành lang bệnh viện quen thuộc. Từng bước chân nghe rõ mồn một trên nền gạch men lạnh lẽo. Xung quanh vẫn là mùi thuốc khử trùng đặc trưng, vẫn là tiếng bước chân vội vã của các y bác sĩ, vẫn là tiếng rên khẽ từ phòng bệnh nào đó. Nhưng trong Linh, mọi âm thanh dường như đều tắt lịm.
Cô cảm thấy trống rỗng. Một sự trống rỗng kỳ lạ, không giống như nỗi buồn hay sự giận dữ. Nó giống như một khoảng lặng mênh mông sau một cơn bão dữ dội. Cơn bão đã qua đi, mọi thứ đã tan hoang, và giờ chỉ còn lại khoảng không tĩnh mịch đến đáng sợ. 25 năm chờ đợi, 25 năm nuôi dưỡng một nỗi oán hận, một khát khao được hỏi “”Tại sao?””. Và khi câu trả lời được đưa ra, khi lá bài cuối cùng đã lật ngửa, khi cô đã nói ra quyết định không cứu, cảm giác duy nhất còn lại lại là sự trống rỗng này.
Không hẳn là nhẹ nhõm, vì dù sao đó cũng là người đã sinh ra cô. Không hẳn là vẫn còn đau lòng, vì vết thương cũ đã bị chính tay cô xát muối thêm lần nữa. Chỉ là một khoảng không không tên, một sự vô cảm nhất thời bủa vây lấy tâm trí. Cô nhớ lại khuôn mặt bà co quắp trên giường, nhớ tiếng bà gọi tên mình trong tuyệt vọng. Hình ảnh đó lướt qua như một thước phim cũ kỹ, không còn sức mạnh để khuấy động bất kỳ cảm xúc mãnh liệt nào.
Linh đi tiếp. Đi qua phòng trực, qua thang máy, ra đến sảnh chính. Cô không biết mình đang đi đâu, chỉ biết cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Thoát khỏi cái mùi bệnh viện, thoát khỏi cái không khí ngột ngạt vừa bóp nghẹt lấy cô. Nắng chiều hắt qua ô cửa kính lớn, chiếu xuống nền nhà loang lổ. Linh đưa tay lên che mắt, bước thẳng ra cửa. Cô cần không khí trong lành. Cần hít thở. Cần thoát khỏi cái bóng ma của quá khứ đang đeo bám.”
“Linh mở cửa bước vào căn nhà quen thuộc. Mùi cơm chiều thoang thoảng, tiếng ti vi vọng ra từ phòng khách. Đó là mùi hương và âm thanh của bình yên, khác xa với cái mùi khử trùng và sự căng thẳng ở bệnh viện. Bố nuôi và mẹ nuôi đang ngồi xem thời sự. Họ lập tức quay lại khi nghe tiếng cửa mở.
“”Ơ, Linh đấy à? Sao về muộn thế con?”” Mẹ nuôi hỏi, giọng đầy lo lắng khi thấy khuôn mặt Linh thất thần.
Bố nuôi đứng dậy, đôi mắt hiền từ nhìn cô con gái. “”Có chuyện gì à con?””
Linh không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Nước mắt đột nhiên trào ra. Cô sụp xuống ghế sofa, ôm mặt khóc nức nở. Bố mẹ nuôi vội vàng lại gần. Mẹ nuôi ngồi xuống cạnh cô, vòng tay ôm lấy bờ vai gầy guộc của Linh. Bố nuôi ngồi phía đối diện, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của con gái.
“”Nín đi con, có gì thì kể cho bố mẹ nghe nào.”” Mẹ nuôi nhẹ nhàng vỗ về.
Linh cố gắng kìm lại tiếng khóc, hít sâu một hơi. Cô ngước nhìn khuôn mặt đầy yêu thương của hai người, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Đây mới là gia đình của cô. Gia đình thực sự.
“”Con… con đã gặp lại mẹ ruột của con rồi ạ,”” Linh nghẹn ngào nói.
Bố mẹ nuôi ngỡ ngàng nhìn nhau, rồi ánh mắt lại dịu dàng hướng về Linh, khuyến khích cô nói tiếp.
Linh kể lại mọi chuyện. Từ việc nhìn thấy tấm ảnh trong hồ sơ bệnh án, đến việc nhận ra người phụ nữ đang hấp hối kia chính là người đã bỏ rơi mình 25 năm trước. Cô kể về cuộc gặp gỡ, về sự lạnh nhạt của bà ấy, về lý do bà ấy bán cô – vì chồng mới của bà ta không muốn có con riêng. Cô kể về yêu cầu giúp đỡ 700 triệu đồng viện phí còn thiếu, về 3 chỉ vàng năm xưa như một món nợ vô hình.
“”Và con… con đã nói với bà ấy là con không cứu,”” Linh thì thầm, giọng run run. Cô sợ hãi phản ứng của bố mẹ nuôi. Cô sợ họ sẽ thất vọng về cô, sẽ nghĩ cô là người máu lạnh.
Nhưng bố mẹ nuôi không hề phán xét. Họ chỉ im lặng lắng nghe. Khi Linh nói xong, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng nấc khẽ của cô.
Mẹ nuôi siết chặt vòng tay hơn. “”Con của mẹ. Con đã phải chịu đựng nhiều rồi.””
Bố nuôi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng trầm ấm. “”Bố biết, con đã rất đau lòng. Suốt bao nhiêu năm qua, nỗi đau đó vẫn luôn ở trong lòng con, đúng không?””
Linh gật đầu. Nước mắt vẫn tuôn rơi.
“”Quyết định đó… nó không dễ dàng gì,”” bố nuôi tiếp tục. “”Nhưng bố hiểu. Không ai có quyền phán xét con cả, Linh ạ. Con đã sống một cuộc đời đầy nỗ lực và yêu thương. Con đã trở thành một bác sĩ giỏi, một người tốt. Tất cả là nhờ chính con, và tình yêu mà chúng ta dành cho nhau.””
Mẹ nuôi khẽ nâng mặt Linh lên, lau đi những giọt nước mắt cho cô. “”Con là con gái của bố mẹ, Linh à. Không phải vì huyết thống, mà vì chúng ta đã cùng nhau đi qua bao nhiêu năm tháng. Bố mẹ đã nuôi nấng con, yêu thương con, và con cũng đã mang lại biết bao hạnh phúc cho bố mẹ. Đó mới là tình thân thực sự.””
Bà siết chặt tay Linh. “”Dù con có quyết định thế nào, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, con vẫn mãi là con gái yêu của bố mẹ. Ngôi nhà này, vòng tay này, lúc nào cũng chào đón con.””
Những lời nói chân thành của bố mẹ nuôi như dòng nước ấm áp xoa dịu trái tim đang tan vỡ của Linh. Cô nhìn vào ánh mắt họ – không có sự thất vọng, chỉ có tình yêu vô điều kiện. Cô ôm chầm lấy mẹ nuôi, vùi mặt vào vai bà, khóc như một đứa trẻ. Bố nuôi cũng đứng dậy, xoa nhẹ đầu cô.
“”Con không đơn độc đâu, Linh. Không bao giờ đơn độc cả,”” bố nuôi nói.
Trong vòng tay yêu thương của bố mẹ nuôi, Linh cảm thấy những khoảng trống rỗng trong lòng dần được lấp đầy. Nỗi đau quá khứ vẫn còn đó, nhưng nó không còn sức mạnh nhấn chìm cô nữa. Cô biết, dù ngoài kia có giông bão đến đâu, cô vẫn luôn có một bến bờ bình yên để quay về.”
“Căn phòng bệnh viện lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Người mẹ ruột nằm trên giường bệnh, đôi mắt trũng sâu nhìn vô định lên trần nhà trắng toát. Sự yếu ớt của bệnh tật vẫn còn đó, nhưng giờ đây còn thêm một gánh nặng khác đè lên lồng ngực bà – sự cô đơn và nỗi ân hận.
Bà nhớ lại khuôn mặt kiên quyết của Linh, nhớ lại cái cách cô nhìn bà như nhìn một người xa lạ, nhớ lại câu nói “”Tôi không cứu bà””. Cảm giác chua xót dâng lên. Bà đã đánh mất Linh 25 năm trước vì 3 chỉ vàng và một gã đàn ông không xứng đáng. Giờ đây, khi đứng trước cái chết, bà lại cầu xin sự giúp đỡ từ chính người con gái bà đã bỏ rơi, và rồi bị từ chối.
Bà khẽ cử động, tìm lấy chiếc điện thoại trên bàn đầu giường. Màn hình sáng lên, danh bạ chỉ có vài cái tên, đa số là số của những người bà không dám gọi. Bà lướt đến cái tên “”Anh””, chồng mới của bà. Cú điện thoại hôm qua chỉ nhận lại sự thờ ơ và từ chối phũ phàng. Hắn nói số tiền 700 triệu quá lớn, hắn không thể lo được, và rằng bà tự lo liệu. Bà biết, hắn đã bỏ rơi bà rồi. Giống như cái cách bà đã bỏ rơi Linh năm xưa.
Tay bà run run đặt điện thoại xuống. Nước mắt chảy ra, nóng hổi, thấm vào gối. 700 triệu đồng… một số tiền khổng lồ mà bà không biết tìm ở đâu ra. Những hy vọng cuối cùng về cuộc phẫu thuật cứ thế tan biến.
Nhưng tiền không phải là điều khiến bà đau đớn nhất lúc này. Là khuôn mặt của Linh. Là cái bánh bao bà đưa cho con bé lúc chia ly. Là hình ảnh Linh bé nhỏ đứng nhìn theo chiếc xe khuất dần. Là lá thư Linh viết năm 10 tuổi, bà vứt đi không đọc. Tất cả như một cuộn phim quay chậm tua đi tua lại trong đầu bà.
Bà đã nghĩ, dù Linh có oán hận, máu mủ vẫn là máu mủ. Bà đã nghĩ, Linh sẽ mủi lòng khi thấy bà bệnh nặng. Bà đã sai. Linh đã trưởng thành, đã mạnh mẽ, đã tìm được một cuộc sống mới không có bà. Và cô ấy có quyền lựa chọn.
Một y tá trẻ bước vào, kiểm tra dịch truyền. Cô nhìn bà với ánh mắt chuyên nghiệp, không chút thân quen. Bà chỉ là một bệnh nhân khác, một trường hợp khó khăn khác.
Người y tá đi ra. Căn phòng lại chìm vào im lặng. Sự cô đơn như một tấm chăn nặng nề bao trùm lấy bà. Bà nhớ lại những năm tháng ở Miền Nam, sống nhờ chồng mới, không một lần về thăm con. Bà đã tự tay chặt đứt sợi dây liên kết thiêng liêng nhất.
Giờ đây, không ai ở bên bà. Không chồng, không người thân. Và người con gái duy nhất bà từng có cơ hội hàn gắn, bà cũng đã đẩy đi rồi. Nỗi ân hận như những lưỡi dao sắc bén cứa vào tim bà. Bà nhắm mắt lại, hình ảnh Linh đứng đó, mạnh mẽ và xa lạ, ám ảnh tâm trí bà. Số phận đang quay lại trừng phạt bà một cách tàn nhẫn nhất – tước đi mọi thứ, để lại bà trơ trọi với chính nỗi đau do mình gây ra.”
“Căn phòng bệnh viện vẫn vậy, chỉ có ánh đèn trần là chứng kiến sự vật vã của người mẹ ruột. Bà nằm đó, cơ thể yếu ớt, trái tim mỏi mệt không chỉ vì bệnh tật mà còn vì một thứ áp lực vô hình đè nén – áp lực của nỗi ân hận. 700 triệu đồng… số tiền ấy vẫn lởn vởn trong đầu bà, nhưng nó không còn là thứ ám ảnh lớn nhất. Cái giá mà bà phải trả, không phải là tiền bạc, mà là một thứ vô giá bà đã tự tay đánh mất.
Bà nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Linh. Nhớ lại cái khoảnh khắc cô gái ấy quay lưng bước đi. Không một lời nguyền rủa, không một giọt nước mắt. Chỉ là sự tĩnh lặng đáng sợ của một mối quan hệ đã hoàn toàn đứt lìa. Bà đã từng nghĩ Linh sẽ mềm lòng. Máu mủ tình thâm cơ mà? Bà đã sai lầm rồi. Cô gái ấy đã dựng lên một bức tường kiên cố giữa hai người, một bức tường được xây bằng 25 năm cô đơn, tổn thương và sự chối bỏ.
Nỗi ân hận không phải vì Linh không đưa bà 700 triệu để phẫu thuật. Không, bà biết mình không có quyền đòi hỏi điều đó. Nỗi ân hận khủng khiếp nhất chính là bà đã vĩnh viễn mất đi tình cảm của người con gái duy nhất. Dù cho Linh đã cứu bà khỏi cái chết trên bàn mổ, dù cô đã hoàn thành trách nhiệm của một người bác sĩ, nhưng cô không còn là “”con gái”” của bà nữa. Cái giá của 3 chỉ vàng năm xưa không phải là sự nghèo khổ hay bệnh tật hôm nay, mà là sự xa cách không thể hàn gắn này.
Bà nhắm mắt lại, hình ảnh Linh bé nhỏ ngày chia ly hiện lên rõ mồn một. Cái bánh bao bà dúi vào tay con. Gương mặt ngây thơ ngước nhìn bà, đôi mắt đầy hoang mang. Rồi hình ảnh Linh đứng đó, năm lên 10 tuổi, viết lá thư gửi mẹ, lá thư mà bà đã vứt đi không chút do dự. Và cuối cùng, hình ảnh cô bác sĩ Linh đứng trước mặt bà, lạnh lùng và xa cách. Bà đã đánh mất cô ấy hết lần này đến lần khác, bằng sự ích kỷ, sự vô tâm và những lựa chọn sai lầm.
Căn phòng vẫn im lặng. Chỉ có tiếng nhịp tim yếu ớt của bà và tiếng máy monitor đều đều. Bà biết, có thể bà sẽ không qua khỏi. Số tiền 700 triệu kia, nó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là bà nhận ra, tiền bạc có thể cứu một mạng người, nhưng không thể mua lại được tình thân đã mất. Bà đã bán rẻ thứ quý giá nhất đời mình, và giờ đây, bà phải trả giá bằng chính nỗi cô đơn tột cùng trong những ngày cuối đời.
…
Thời gian trôi đi, không chờ đợi ai. Người mẹ ruột cuối cùng cũng không qua khỏi. 700 triệu đồng viện phí vẫn còn đó, như một minh chứng cho gánh nặng bà đã mang. Nhưng khi mọi thứ lắng xuống, khi những ồn ào của bệnh viện tan đi, điều đọng lại không phải là số nợ, mà là sự trống rỗng quanh bà. Không một người thân khóc thương, không một bàn tay nắm lấy. Cái giá thực sự của sự lựa chọn năm xưa đã được phơi bày một cách tàn nhẫn nhất.
Về phía Linh, cuộc sống của cô vẫn tiếp diễn. Cô trở lại với công việc ở bệnh viện, với sự tận tâm và y đức. Cô dành thời gian cho Bố nuôi và Mẹ nuôi, những người đã cho cô một mái ấm thực sự, một gia đình trọn vẹn. Họ không bao giờ nhắc đến người mẹ ruột của cô, như thể đó là một chương đã khép lại từ rất lâu rồi. Linh cũng không nhắc đến. Vết thương cũ không bao giờ biến mất hoàn toàn, nhưng nó đã chai sạn lại, không còn nhức nhối như xưa.
Linh biết, quyết định của mình ngày đó không phải là sự tàn nhẫn, mà là sự tự bảo vệ, là ranh giới cuối cùng cô dựng lên để không bị tổn thương thêm nữa. Cô không hối hận vì đã không cho tiền, bởi cô hiểu, tiền bạc không thể giải quyết được gốc rễ của vấn đề giữa hai người. Nỗi ân hận, nếu có, thuộc về người đã gây ra tất cả.
Thỉnh thoảng, khi nhìn những gia đình quây quần trong bệnh viện, Linh lại khẽ chạnh lòng. Nhưng rồi cô nhớ đến Bố nuôi và Mẹ nuôi, nhớ đến căn nhà ấm áp đang chờ mình. Cô hiểu, gia đình không phải là nơi ta sinh ra, mà là nơi tình yêu thương thực sự tồn tại. Bài học về sự phản bội, về giá trị của tình thân, Linh đã học được từ rất sớm, bằng một cái giá quá đắt. Nhưng chính nó đã tôi luyện cô trở nên mạnh mẽ, độc lập và biết trân trọng những gì mình đang có. Cuộc đời đã lấy đi của cô một người mẹ, nhưng lại ban tặng cho cô một gia đình trọn vẹn, nơi cô tìm thấy bình yên và hạnh phúc. Nỗi ân hận không thuộc về Linh, nó mãi mãi thuộc về người đã bán đi chính máu thịt của mình.”

Prev Article
Next Article

Related Articles

Ngày a::n tá::ng bố chồng, con dâu tái mặt khi thấy dòng chữ lạ khắc trên bi::a m::ộ: Cô vội vàng báo cả::nh s::át và sự thật rù::ng mình ki:::nh h:::ãi bị lật tẩy…

Ngày a::n tá::ng bố chồng, con dâu tái mặt khi thấy dòng chữ lạ khắc trên bi::a m::ộ: Cô vội vàng báo cả::nh s::át và sự thật rù::ng mình ki:::nh h:::ãi bị lật tẩy…

Ghi thiệp “mời gia đình bạn” nào ngờ cả nhà họ 6 người đến ăn đám cưới nhưng chỉ bỏ phong bì 500k khiến tôi rất bực mình

Ghi thiệp “mời gia đình bạn” nào ngờ cả nhà họ 6 người đến ăn đám cưới nhưng chỉ bỏ phong bì 500k khiến tôi rất bực mình

HOT NEWS

  • Mẹ chú rể nghiến răng nói từng câu: “Nhà không có nổi cái bàn ăn đàng hoàng mà cũng đòi gả con?”
    Mẹ chú rể nghiến răng nói từng câu: “Nhà không có nổi cái bàn ăn đàng hoàng mà cũng đòi gả con?”
  • Ông Thái đập Tượng Quan Âm bên đường mở quán nhậu – Tối hôm đó cả nhà chết lặng khi nhìn camera
    Ông Thái đập Tượng Quan Âm bên đường mở quán nhậu – Tối hôm đó cả nhà chết lặng khi nhìn camera
  • Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng…
    Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều …
  • Con gái lấy chồng cả năm không về ngoại, tôi nhớ quá đến thăm thấy con đang ngồi giặt tã lót chất thành đống ngoài cổng. Ông bà thông gia mặt đăm đăm khó chịu quát con dâu như ô sin
    Con gái lấy chồng cả năm không về ngoại, tôi nhớ quá đến thăm thấy con đang ngồi giặt tã lót chất thành đống ngoài …
  • Tỷ phú mời vợ cũ đi đám cưới, không ngờ cô dắt theo 2 đứa trẻ giống anh như đúc khiến ai nấy sững sờ
    Tỷ phú mời vợ cũ đi đám cưới, không ngờ cô dắt theo 2 đứa trẻ giống anh như đúc khiến ai nấy sững sờ
  • Một cặp vợ chồng mới kết hôn rất nghèo và sống trong một nông trại nhỏ. Một ngày, người chồng nói với vợ về tương lai. 20 năm tiền lương và 3 lời khuyên – Bạn chọn cái nào?
    Một cặp vợ chồng mới kết hôn rất nghèo và sống trong một nông trại nhỏ. Một ngày, người chồng nói với vợ về tương …
  • Cô gái bị mẹ ruột bán làm lẽ cho gã nghiện cờ bạc để lấy tiền đi làm đẹp nào ngờ ngày đám cưới cô đột ngột bỏ trốn
    Cô gái bị mẹ ruột bán làm lẽ cho gã nghiện cờ bạc để lấy tiền đi làm đẹp nào ngờ ngày đám cưới cô …
  • Người Đàn Ông đi trên cao tốc được 30 phút thì mới phát hiện ra Có Cậu Bé Nấp Sau Ghế, vội vàng xuống mở cốp thì bẽ bàng
    Người Đàn Ông đi trên cao tốc được 30 phút thì mới phát hiện ra Có Cậu Bé Nấp Sau Ghế, vội vàng xuống mở …
  • Bé gái ăn xin tới cổng rạp cưới xin bánh bị cô dâu mắng té tát, nhưng vừa quay đi thì…
    Bé gái ăn xin tới cổng rạp cưới xin bánh bị cô dâu mắng té tát, nhưng vừa quay đi thì…

Bài viết mới

  • Ở cữ, nhờ mẹ chồng tới chăm nhưng bà nằng nặc đòi 30 triệu/ tháng, tôi mặt nặng mày nhẹ chỉ đưa cho 3 triệu, đến lúc con 1 tuổi thì cho đi học gấp
    Ở cữ, nhờ mẹ chồng tới chăm nhưng bà nằng nặc đòi 30 triệu/ tháng, tôi mặt nặng mày nhẹ chỉ đưa cho 3 triệu, …
    Tôi vừa sinh xong chưa đầy một tuần, người thì …
  • Bị mẹ bán 5 tuổi lấy 3 chỉ vàng, 10 năm sau gặp lại trên bàn mổ: Quyết định cuối cùng.
    Bị mẹ bán 5 tuổi lấy 3 chỉ vàng, 10 năm sau gặp lại trên bàn mổ: Quyết định cuối cùng.
    “Mẹ ruột dứt t-ình bá-/n tôi từ lúc 5 tu;/ổi …
  • Chồng mất, tôi không đi bước nữa mà ở vậy chăm bố chồng. Ông bảo tôi nghỉ việc ở nhà bố nuôi được tất, mỗi đêm chỉ cần làm đúng 1 việc, vài tháng sau tôi có bầu, hàng xóm ai cũng lời ra tiếng vào
    Chồng mất, tôi không đi bước nữa mà ở vậy chăm bố chồng. Ông bảo tôi nghỉ việc ở nhà bố nuôi được tất, mỗi …
    Chồng tôi mất trong một vụ tai nạn giao thông, …
  •  10 năm trước từ chối không trông đứa cháu ngoại nào cả, giờ ốm bệnh nằm một mình, tôi ấm ức các con đều không chịu ngó ngàng tới, nhờ hàng xóm gọi con đến mua cho bát cháo thì 3 đứa con gái đến tay không
     10 năm trước từ chối không trông đứa cháu ngoại nào cả, giờ ốm bệnh nằm một mình, tôi ấm ức các con đều không …
    10 năm trước, tôi còn khỏe, còn tỉnh táo, nhưng …
  • Tới dự đám cưới của bạn học, thấy mặt chú rể tôi đổi luôn quà cưới từ 1 chỉ vàng thành đôi giày rách
    Tới dự đám cưới của bạn học, thấy mặt chú rể tôi đổi luôn quà cưới từ 1 chỉ vàng thành đôi giày rách
    Tôi với H. không thân nhưng từng học cùng 3 …
  • Chồng đưa cả nhà chồng đi ăn nhà hàng hải sản, bắt vợ ở nhà trông con rồi trông thêm cả cháu, cô vợ không đòi hỏi chỉ lẳng lặng ôm con quay vào nhà
    Chồng đưa cả nhà chồng đi ăn nhà hàng hải sản, bắt vợ ở nhà trông con rồi trông thêm cả cháu, cô vợ không …
    Chồng tôi là con trưởng. Bố mẹ chồng ở cùng, …
  • Cô Gái Việt Đến Làm Giúp Việc Cho Tỷ Phú Ở Mỹ, Chú Chó Sủa Dữ Dội Hé Lộ Bí Mật Thất Lạc Suốt 10 Năm
    Cô Gái Việt Đến Làm Giúp Việc Cho Tỷ Phú Ở Mỹ, Chú Chó Sủa Dữ Dội Hé Lộ Bí Mật Thất Lạc Suốt 10 …
    Chú chó ngẩng đầu, đôi mắt già nua ánh lên …
  • Vợ vất vả từ sáng sớm đến trưa vừa trông con nhỏ vừa nấu một bàn ăn thịnh soạn cho chồng đãi khách, vậy mà lúc bạn bè xuất hiện anh lại giới thiệu vợ là giúp việc dưới quê mới lên, tôi không nhịn được nữa
    Vợ vất vả từ sáng sớm đến trưa vừa trông con nhỏ vừa nấu một bàn ăn thịnh soạn cho chồng đãi khách, vậy mà …
    Tôi về làm dâu, không đám cưới linh đình, không …
  • Mẹ chồng và chồng thách tôi đụng tới cô bồ mới có bầu của hắn, cách tôi trả đũa không thể hay hơn khiến cả 3 lặng người…
    Mẹ chồng và chồng thách tôi đụng tới cô bồ mới có bầu của hắn, cách tôi trả đũa không thể hay hơn khiến cả …
    Mẹ chồng và chồng th///ách tôi đụ//ng tới cô b////ồ …
  • Cưới nhau gần chục năm mới có được đứa con gái vì chồng hiếm muộn, nào ngờ đến ngày đầy tháng, mẹ chồng ném cho 500 triệu
    Cưới nhau gần chục năm mới có được đứa con gái vì chồng hiếm muộn, nào ngờ đến ngày đầy tháng, mẹ chồng ném cho …
    Tôi lấy chồng năm 27 tuổi.Chồng tôi là con trai …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]