Kinh tế gia đình không mấy khá giả nhưng lại nhận nuôi thêm một đứa cháu đang tuổi ăn học, thời gian đầu, có lúc tôi tự trách bản thân vì đã quá mềm lòng.
Tôi sống ở một thị trấn nhỏ vùng nông thôn Trung Quốc, có một đứa con trai, nhưng lại không phải là con ruột. Em chồng và tôi kết hôn cùng một thời điểm, nhưng không may, cô ấy bị người chồng lừa hết tiền bạc rồi bỏ trốn, để lại cô cùng đứa con nhỏ. Ngay khi cậu con trai tên Lưu Phi vừa lên cấp 3, em chồng tôi tái hôn, nhưng đàng trai lại không muốn cô đưa con theo cùng.
Thương em chồng nhiều năm vất vả làm lụng để trả nợ thay cho người chồng đầu tiên, tôi khuyên cô ấy hãy đi tìm hạnh phúc của riêng mình, còn tôi sẽ nhận chăm sóc Lưu Phi như con ruột. Từ đó, Lưu Phi ở lại nhà chúng tôi.
Đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương
(Ảnh minh họa)
Trên thực tế, thời gian đầu đôi lúc tôi cũng tự trách bản thân quá mềm lòng, việc phải nuôi thêm một đứa trẻ đang tuổi ăn học cũng trở thành một phần gánh nặng của vợ chồng tôi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự nhạy cảm của Tiểu Phi, tôi lại thấy xót xa trong lòng.
Tuy rằng Lưu Phi còn nhỏ tuổi, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự trưởng thành và biết thấu hiểu của đứa trẻ này. Trong thời gian sống ở nhà tôi, Tiểu Phi luôn chăm chỉ học tập và quan tâm đến mọi người trong nhà. Thành tích học tập của con gái tôi chỉ ở mức trung bình, nên Tiểu Phi thường chủ động hướng dẫn em bài tập về nhà mỗi tối. Khi nhìn cảnh hai đứa trẻ thân thiết với nhau, tôi cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Mặc dù chúng tôi không yêu cầu, Tiểu Phi vẫn luôn cố gắng giúp đỡ làm hết mọi công việc trong nhà. Đứa trẻ này đã mất đi tình yêu thương của cha khi còn nhỏ và phải sống xa mẹ, tôi hiểu rằng Tiểu Phi luôn cố gắng để chứng tỏ giá trị của mình. Vì cậu bé sợ sẽ lại bị bỏ rơi hay khiến chúng tôi phiền lòng. Nhưng tôi hy vọng Tiểu Phi có thể cảm nhận được sự ấm áp của mái ấm gia đình, thay vì biến mình trở thành một người giúp việc.
Dưới sự động viên của tôi, Tiểu Phi đã dần trở nên dạn dĩ hơn, chịu ra khỏi nhà chơi cùng bạn bè vào cuối tuần thay vì cứ ở nhà làm việc vặt.
Cuộc sống cứ thế yên bình trôi đi. Thỉnh thoảng, em chồng sẽ gọi điện cho tôi để hỏi thăm tình hình hiện tại của Tiểu Phi. Cô ấy cũng rất vui khi biết rằng con trai hiện đang sống rất tốt.
Đến ngày gặt hái quả ngọt
Ảnh minh họa
Ba năm sau, Tiểu Phi bước vào giai đoạn học tập căng thẳng của năm cuối trung học. Điều khiến tôi yên tâm là điểm số của Tiểu Phi luôn đứng ở top đầu toàn trường. Ngày Tiểu Phi bước ra khỏi phòng thi đại học với nụ cười tự tin, bỗng nhiên tôi cảm thấy vui mừng đến mức suýt rơi nước mắt.
Không phụ sự kỳ vọng của mọi người và nỗ lực của bản thân, Tiểu Phi đạt 597 điểm trong kì thi đại học năm ấy. Cả gia đình tôi và em chồng đều cảm thấy vô cùng tự hào vì đứa con trai này.
Khi dọn hành lý cho Tiểu Phi đi học đại học, tôi cảm thấy bồi hồi không nỡ. Tiểu Phi hiểu được điều đó, liền không ngừng an ủi tôi: “Mợ ơi, có thời gian cháu sẽ về thăm nhà mà”.
Sau khi tiễn Tiểu Phi ra bến tàu đi nhập học, về nhà tôi nhận được một tin nhắn của Tiểu Phi: “Mợ ơi, mợ hãy mở thùng gạo ra xem nhé”. Khoảnh khắc nhìn thấy phong bì trong thùng gạo, bên trong để 10.000 nhân dân tệ (hơn 30 triệu đồng) kèm theo một lá thư, tôi đã không kìm được nước mắt.
Trong thư Tiểu Phi viết: “Mợ ơi, mặc dù mợ không phải mẹ ruột của con, nhưng 3 năm nay mợ đã đối xử với con tốt hơn cả mẹ ruột. Đây là số tiền con tiết kiệm được, bao gồm cả tiền tiêu vặt mẹ con cho và tiền lương từ công việc bán thời gian, con mong mợ hãy nhận nó. Con sẽ cố gắng chăm chỉ học hành để không làm mợ thất vọng. Con cảm ơn mợ rất nhiều”.
Tôi đọc xong lá thư, nước mắt lại không ngừng rơi. Khi em chồng biết được việc này, cô ấy bày tỏ muốn gửi thêm tiền để cảm ơn vợ chồng tôi những năm qua đã chăm sóc Tiểu phi. Nhưng tôi không đòi hỏi điều đó, tôi nói với cô ấy: “Chị phải cảm ơn em vì đã cho chị có một đứa con trai lớn ngoan ngoãn như Tiểu Phi”.
Đôi khi việc làm tốt của bạn không chỉ giúp đỡ người khác, còn có thể giúp ích cho chính mình. Tôi tưởng mình đã giúp được cho em chồng, nhưng không ngờ Tiểu Phi lại trở thành một thành viên thực sự trong gia đình chúng tôi. Không chỉ là cháu trai, Tiểu Phi giờ đã thực sự là con trai của tôi rồi.