Trong suốt thời gian đó, vợ tôi luôn là điểm tựa tinh thần lớn nhất, dù các xa 3 năm, vợ chính là người tôi thường xuyên nghĩ tới khi mệt mỏi hay chán nản. Tôi luôn hứa với lòng sẽ dành tặng cho cô ấy một món quà thật đặc biệt nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10 khi tôi trở về.
Chuyến bay về nước được tôi giữ bí mật. Tôi kh.ông nói cho vợ biết, bởi tôi muốn tạo một bất ngờ lớn. Tôi đã lên kế hoạch chi tiết: từ những món quà đắt t.iền mà tôi sắm từ nước ngoài, đến những món quà nhỏ tôi tự tay l.àm, tất cả đều nằm trong chiếc túi bóng m.àu đen mà tôi mang theo trong ba lô. Mỗi thứ đều mang một ý nghĩa riêng và thể hiện sự yêu thương của tôi đối với cô ấy. Chỉ nghĩ đến việc vợ mình sẽ bất ngờ và vui mừng đến mức nào khi thấy tôi đứng trước cửa nhà, tôi đã kh.ông ngừng cảm thấy háo hức và hồi hộp.
Ngày trở về, tôi vội vã từ sân bay về nhà, mong gặp lại người vợ mà tôi đã xa cách suốt cả năm trời. Đêm đó là ngày 20/10, tôi tưởng tượng đến khoảnh khắc cô ấy sẽ k.hóc trong niềm hạnh phúc khi nhìn thấy tôi trở về. Tôi tưởng tượng mình sẽ ô.m cô ấy trong tay, cả hai cùng chia sẻ những khoảnh khắc ấm áp sau một năm xa cách.
Thế nhưng, khi tôi bước chân về đến cửa nhà, tôi nhận ra rằng mọi thứ dường như kh.ông như tôi mong đợi. Cửa nhà kh.ông khóa, ánh đèn phòng ngủ vẫn sáng. Tim tôi đập mạnh, nhưng kh.ông phải vì hồi hộp mà là vì một cảm giác bất an đang trào lên trong lòng. Tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào và bàng hoàng trước cảnh tượng diễn ra trước mắt: trên chiếc gi.ường mà tôi và vợ đã từng chia sẻ bao nhiêu kỷ niệm, vợ tôi đang nằm cùng một người đàn ông khác.
Cảm giác bàng hoàng, đau đớn và thất vọng ập đến cùng một l.úc. Tôi đứng lặng người một l.úc lâu, kh.ông biết mình nên l.àm gì tiếp theo. Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, mọi kế hoạch, món quà bất ngờ mà tôi định dành cho vợ dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng thay vì l.àm lớn chuyện, thay vì nổi giận và đối chất ngay tại chỗ, tôi quyết định hành động theo cách mà có lẽ kh.ông ai ngờ tới.
Tôi nhẹ nhàng quay trở lại, lấy từ trong ba lô ra chiếc túi bóng m.àu đen mà tôi đã chuẩn bị từ trước. Trong túi, kh.ông chỉ có những món quà đắt t.iền hay vật kỷ niệm, mà còn có một tập tài liệu mà tôi đã chuẩn bị sẵn trong trường hợp xấu nhất xảy ra – giấy tờ ly h.ôn. Tôi đã từng kh.ông bao giờ nghĩ đến viễn cảnh phải sử dụng đến nó, nhưng giờ đây, tất cả mọi thứ dường như đã rõ ràng.
Tôi đặt chiếc túi đen xuống sàn nhà, ngay cạnh gi.ường, nhẹ nhàng để kh.ông l.àm họ thức giấc. Trong túi, tôi để lại tất cả mọi thứ: quà tặng, thư viết tay, và cuối cùng là đơn ly h.ôn đã ký sẵn. Sau đó, tôi lặng lẽ quay lưng bước ra khỏi căn nhà mà giờ đây dường như kh.ông còn là nơi thuộc về tôi nữa.
Khi bước ra khỏi nhà, trái tim tôi nặng nề nhưng kh.ông còn tức giận hay oán trách nữa. Tôi đã học được một bài học đắt giá về sự tin tưởng và lòng chung th.ủy. Kh.ông phải tất cả các kế hoạch đều diễn ra như mong đợi, và đôi khi, chính những bất ngờ lại khiến ta nhận ra sự thật đ.au l.òng nhất.
Đêm hô.m ấy, tôi rời khỏi nhà, mang theo tất cả những kỷ niệm về cuộc h.ôn nhân đã từng là điều thiêng liêng nhất trong đời mình. Những món quà trong túi bóng đen kh.ông còn quan trọng nữa, bởi điều quan trọng nhất mà tôi cần giữ l.úc này chính là lòng tự trọng và bình yên cho chính mình.
Còn về phần vợ tôi, có lẽ cô ấy sẽ kh.ông bao giờ ngờ tới món quà mà tôi đã dành cho cô ấy trong ngày 20/10 năm đó – một sự tự do và kết thúc cho cuộc h.ôn nhân mà tôi từng tin là sẽ kéo dài mãi mãi.