Hô.m ấy, tôi được mời đi đ.ám c.ưới thằng bạn thân tên Huy ở quê. T.ình bạn cũng thân thiết, nhưng túi t.iền eo hẹp, tôi đắn đo mãi rồi quyết định mừng 500 nghìn, gói trong phong bì đỏ, ghi lời chúc: “Trăm năm hạnh phúc!” Nghĩ bụng, mình kh.ông khá g.iả, nhưng chút lòng thành cũng đủ. Đến nơi, tiệc cưới rộn ràng, bàn ghế bày đầy sân, mùi thịt nướng thơm lừng, tôi hí hửng ngồi vào mâm, chờ được ăn ngon.
Nhưng đời kh.ông như mơ. Mâm cỗ trước m.ặt tôi chỉ lèo tèo vài miếng bưởi ta – loại bưởi chua loét, cùi dày, chẳng ai thèm ăn – với một đĩa bánh đúc lạc b.é tí. Tôi ngó quanh, thấy mấy bàn khác đầy thịt gà, chả nem, rượu chảy tràn ly, còn bàn mình thì như… bàn tráng miệng. Chờ mãi chẳng thấy món chính, tôi hỏi nhỏ thằng bạn ngồi cạnh: “Cỗ đâu mà nghèo thế này?” Nó cười khẩy: “Mày mừng có 500 nghìn thì được thế là may, nhà nó chia bàn theo phong bì đấy!”
Tôi sững sờ, quay sang nhìn Huy – chú rể – đang cười tươi trên sân khấu, bỗng thấy quê kh.ông tả nổi. Bưởi chua đến mức cắn một miếng mà m.ặt tôi nhăn như khỉ, nuốt kh.ông trôi. Người trong mâm còn đùa: “Mày ăn đi, tráng miệng cho sạch răng!” Tôi tức mình, đứng dậy bỏ về, nghĩ thầm: “Mừng 500 nghìn kh.ông bằng t.iền bưởi, lần sau có mời cũng chẳng đi!”