Mẹ già bị con trai dấm dúi cho lên xe khách về quê lúc đang bệ-nh nặng, nhưng chẳng ai ngờ được 3 tháng sau bà khỏe mạnh tự lên thành phố, dẫn theo công an rồi lạ-nh lù-ng tuyên bố…
Bà Mận – 73 tu-ổi – bị đ;/au dạ dày hà-nh suốt mấy tháng, người g-ầy rộ-c, yế-u đến mức đứng còn không vững.
Ấy thế mà con trai và con dâu chẳng buồn đưa bà đi khám.
Một buổi sáng, trong lúc bà còn lơ mơ vì sốt cao, con trai thì thầm:
– “Mẹ về quê nghỉ ít hôm cho khỏe, ở đây bụi bặm mẹ càng mệt.”
Nói rồi bế thốc bà ra bến xe, dúi lên một chuyến khách giường nằm về miền quê xa tít tận Nghệ An.
Không thuốc, không người chăm. Mẹ già co ro bên valy và một túi bánh mì nguội ngắt.
3 tháng trôi qua.
Hai vợ chồng sống phè phỡn trong căn nhà mới sửa, không ai còn nhắc đến bà cụ.
Cứ mỗi lần ai hỏi:
– “Bà Mận đâu rồi?”
Họ lại bĩu môi:
– “Về quê rồi, ở nhà quê thoải mái hơn, tụi tôi còn phải lo con cái.”
Cho đến một buổi chiều mưa đổ rào.
Khi họ vừa từ siêu thị về, thì thấy một chiếc xe công vụ đỗ ngay trước cửa. Từ trên xe bước xuống là bà Mận – khỏe mạnh, gọn gàng, dáng đi cứng cáp, phía sau là 2 cán bộ công an phường.
Bà nhìn con trai, giọng lạnh như băng…
“…Tao không chết dễ vậy đâu! Ba tháng qua, tao ở quê đã được người ta đưa đi bệnh viện huyện, được bác sĩ chữa chạy đàng hoàng. Hóa ra bệnh của tao chỉ là viêm loét dạ dày, không phải nan y. Tao khỏe lại rồi, nhưng cũng kịp biết hết chuyện tụi bây mượn danh bệnh của tao để đi vay nợ, còn đem sổ đỏ của tao ra thế chấp ngân hàng!”
Hai vợ chồng chết lặng.
Một cán bộ công an nghiêm giọng:
– “Chúng tôi mời anh chị về phường để làm rõ hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản. Bà Mận đã gửi đơn tố cáo kèm chứng cứ đầy đủ.”
Bà Mận đứng thẳng người, ánh mắt cương nghị:
– “Nhà đất này là do chồng tao để lại, tao giữ cả đời. Không ngờ chính đứa con ruột tao lại rắp tâm tống khứ mẹ đi, để rảnh tay chiếm đoạt. Từ nay, tao sẽ làm di chúc mới, để lại tài sản cho những đứa biết quý trọng tao, chứ không phải cho kẻ bất hiếu.”
Con trai run rẩy, quỳ sụp xuống:
– “Mẹ… mẹ tha cho con…”
Bà Mận nhắm mắt, nước mắt lăn dài, nhưng giọng bà dứt khoát:
– “Có những lỗi lầm, không thể tha thứ được.”
Cả khu phố xôn xao. Người ta vừa thương, vừa nể phục người mẹ già – tưởng yếu đuối, nhưng lại đủ nghị lực đứng lên vạch mặt con bất hiếu ngay trước ánh sáng pháp luật.