Ngày cưới của em chồng, cả nhà rộn ràng. Tôi cũng tất bật chuẩn bị, mong cho gia đình có thêm niềm vui mới. Em chồng tôi – thằng Lâm – lấy vợ muộn, nên mẹ chồng vui lắm, chuẩn bị tiệc tùng rình rang.
Lễ cưới diễn ra trong tiếng nhạc, tiếng chúc tụng ồn ào. Tôi đứng trong sân, phụ giúp tiếp khách. Khi cô dâu bước vào, cả họ vỗ tay rần rần. Tôi cũng mỉm cười nhìn em dâu mới – một cô gái trẻ, dáng người mảnh mai, khuôn mặt xinh xắn.
Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc, khi cô cúi xuống chỉnh lại tà váy, ánh mắt tôi thoáng thấy trên cổ cô một vết sẹo dài, mờ mờ nhưng rất quen thuộc. Tim tôi chợt nhói.
Tôi nhớ ra, cách đây vài năm, trong một lần đi khám ở bệnh viện tỉnh, tôi từng gặp một cô gái ngồi co ro ngoài hành lang, cổ có vết sẹo giống hệt. Cô khóc nức nở khi bị một người đàn ông tát trước mặt bao người. Hồi đó, tôi còn quay sang thầm thương xót: “Sao còn trẻ mà đã vướng phải cảnh khổ như vậy.”
Vết sẹo hôm nay khiến ký ức ùa về. Nhưng điều khiến tôi sững sờ hơn cả: người đàn ông khi ấy chính là chồng tôi – anh trai của chú rể!
Tim tôi loạn nhịp. Tôi nhìn chồng, gương mặt anh bình thản, cười nói như không có chuyện gì. Bên cạnh, mẹ chồng cũng vui vẻ khoe:– Con dâu mới hiền lắm, lại ngoan ngoãn.
Tôi muốn gào lên, muốn hỏi thẳng, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Không lẽ, chồng tôi từng có mối quan hệ mờ ám với chính vợ sắp cưới của em trai?
Sau tiệc cưới, tôi tìm cớ lên phòng tân hôn. Em dâu mới ngồi chỉnh lại khăn voan. Tôi nhìn thẳng vào vết sẹo, khẽ hỏi:– Em… từng gặp tai nạn gì phải không?
Cô giật mình, mặt tái đi. Một lúc sau, nước mắt rơi lã chã:– Chị ơi, em xin chị, đừng nói với ai. Năm đó, em bị một người đàn ông lừa, hứa hẹn cưới xin rồi đánh đập. Em trốn thoát, cứ tưởng không còn liên quan nữa…
Tôi run rẩy:– Người đàn ông đó… có phải là chồng chị?
Cô nhìn tôi, kinh hoàng gật đầu.
Tôi ngồi sụp xuống. Đất trời quay cuồng. Hóa ra, suốt mấy năm qua, chồng tôi đã giấu kín một sự thật ghê gớm. Và nay, số phận đưa đẩy, người con gái ấy lại trở thành em dâu tôi.
Tối hôm đó, tôi chất vấn chồng. Anh tái mặt, rồi quát:– Quá khứ đã qua, cô nhắc lại làm gì? Nó giờ là vợ thằng Lâm, thì coi như chưa từng có gì xảy ra!
Tôi đau đớn:– Anh nghĩ có thể chôn giấu mãi sao? Em dâu có thể im lặng, nhưng lương tâm anh thì sao?
Cuộc cãi vã nổ ra, cả nhà nghe thấy. Mẹ chồng chạy tới, khi biết chuyện, mặt bà tái mét. Em trai Lâm sững sờ, rồi nhìn vợ mới, ánh mắt ngờ vực.
Em dâu bật khóc:– Em xin lỗi. Em không dám kể, vì sợ mất anh. Nhưng đó là vết thương em mang suốt đời.
Lâm chết lặng. Niềm tin trong ngày cưới vụt tắt. Anh nhìn mẹ, nhìn tôi, rồi cuối cùng đấm mạnh vào tường, máu chảy ròng ròng.
Gia đình rơi vào bi kịch. Mẹ chồng trách tôi:– Sao cô không im đi, để yên cho em nó hạnh phúc?
Tôi uất nghẹn:– Con không thể im, khi thấy một cuộc hôn nhân được xây trên dối trá!
Cuối cùng, đám cưới tan trong nước mắt. Lâm quyết định hủy hôn ngay trong đêm, dù mọi người khuyên can. Em dâu rời khỏi nhà, để lại chiếc váy cưới vấy đầy nước mắt.
Chồng tôi bị cả họ chỉ trích, danh dự tiêu tan. Tôi nhìn anh, lòng vừa căm phẫn vừa xót xa cho chính mình. Bao năm chung sống, hóa ra tôi chỉ là cái bóng mờ trong cuộc đời đầy bí mật của anh.
Sau biến cố, tôi quyết định ly hôn. Tôi không thể tiếp tục sống bên một người đàn ông giấu giếm và hèn nhát như thế.
Lâm một thời gian dài sống trong đau khổ, nhưng rồi dần vực dậy, tập trung vào công việc. Em dâu cũ biến mất khỏi vùng này, chẳng ai còn tin tức.
Còn tôi, tôi và con chuyển ra ở riêng, bắt đầu cuộc đời mới. Đôi khi nghĩ lại, tôi vẫn thấy đau, nhưng ít ra, tôi đã chọn sự thật thay vì giả dối.
Gia đình ấy, sau một đêm định mệnh, vĩnh viễn không thể trở lại như xưa. Và tôi hiểu, có những bí mật, một khi hé lộ, sẽ thay đổi tất cả – nhưng cũng là cách duy nhất để chấm dứt những bi kịch được che giấu bấy lâu.