Tôi, Minh Anh, kết hôn với Tuấn được tám năm. Cuộc sống hôn nhân tưởng chừng êm đềm, nhưng đâu ngờ, sóng ngầm đã rình rập từ lâu. Tuấn là giám đốc một công ty nhỏ, thường xuyên đi công tác, hoặc đó chỉ là cái cớ tôi tự an ủi mình. Cho đến một ngày, sự thật phũ phàng lộ ra.
arrow_forward_ios
Đọc thêm
Hôm đó, tôi vô tình thấy tin nhắn trên điện thoại Tuấn – anh quên khóa màn hình sau khi tắm. Một cô gái tên Linh nhắn: “Anh yêu, em đã đặt phòng ở resort 5 sao Đà Lạt rồi nhé. Cuối tuần mình đi nha!” Tim tôi thắt lại, nhưng tôi không vội làm ầm lên. Tôi lặng lẽ chụp lại màn hình, thu thập thêm bằng chứng: hóa đơn chuyển khoản, ảnh Tuấn thân mật với Linh trên mạng xã hội cô ta để chế độ riêng tư nhưng quên rằng tôi có một tài khoản phụ từng kết bạn.
Cuối tuần, Tuấn nói phải đi công tác gấp. Tôi mỉm cười, gật đầu, thậm chí còn chuẩn bị hành lý cho anh. Nhưng ngay khi anh rời nhà, tôi liên lạc với một người bạn làm luật sư, chị Hương. Tôi kể hết mọi chuyện, đưa ra bằng chứng và hỏi: “Chị ơi, nếu ly hôn, em cần làm gì để bảo vệ mình?” Chị Hương trấn an: “Đừng lo, em đã có bằng chứng ngoại tình. Giờ cần hành động nhanh với tài sản chung.”
Tôi phát hiện tài khoản tiết kiệm chung của hai vợ chồng – hơn hai tỷ đồng – vẫn đứng tên cả hai. Tôi từng tin Tuấn, nhưng giờ không còn ngây thơ nữa. Với sự hướng dẫn của chị Hương, tôi đến ngân hàng, chuyển toàn bộ số tiền vào một tài khoản mới đứng tên tôi, dựa trên quy định cả hai đều có quyền truy cập. Tôi không lấy hết, để lại một ít để tránh rắc rối pháp lý sau này. Xong xuôi, tôi thở phào, nhưng vẫn chờ nước đi tiếp theo của Tuấn.
Thứ hai, khi đang ở resort với Linh, Tuấn nhắn tin cho tôi: “Minh Anh, viết đơn ly hôn đi. Tôi không muốn tiếp tục nữa.” Lạnh lùng, không một lời giải thích. Tôi đọc mà tay run, nhưng không đáp. Đêm đó, chị Hương gọi: “Tuấn vừa cố rút tiền tiết kiệm nhưng tài khoản gần như trống rỗng. Chắc chắn anh ta sẽ hoảng.” Quả nhiên, sáng hôm sau, Tuấn gọi liên tục, tôi không nghe. Đến trưa, anh ta tức tốc lái xe về, mặt mày hầm hầm bước vào nhà.
“Em làm gì với tiền của chúng ta hả?” Tuấn quát. Tôi bình tĩnh, đưa anh một phong bì. Bên trong là đơn ly hôn đã soạn sẵn, kèm theo công văn từ luật sư. “Anh Tuấn, đây là đơn ly hôn anh muốn. Nhưng trước khi ký, anh nên đọc kỹ công bố này. Tôi có đầy đủ bằng chứng anh ngoại tình, tài sản chung đã được bảo vệ hợp pháp. Nếu anh muốn tranh chấp, tòa sẽ xem xét việc anh vi phạm nghĩa vụ hôn nhân. À, tiền tiết kiệm không mất đâu, nhưng anh sẽ không dễ lấy được phần lớn như ý.”
Tuấn tái mặt, lật từng trang giấy, miệng lắp bắp. “Em… em không thể làm thế!” Tôi mỉm cười, đáp: “Anh đi nghỉ dưỡng vui vẻ, còn tôi ở nhà lo cho tương lai của mình. Giờ thì ký đi, hoặc gặp luật sư của tôi.”
Tuấn sững sờ, không ngờ tôi đã đi trước một bước. Anh ta rời nhà ngay chiều đó, không dám làm ầm ĩ. Một tháng sau, chúng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn. Tôi giữ được phần lớn tài sản, bắt đầu lại cuộc sống mới, tự do và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Còn Tuấn, nghe đâu Linh đã rời bỏ anh ngay khi biết anh không còn “giá trị” như trước.
Cuộc sống, đôi khi, là những nước cờ. Và tôi đã học được cách chơi để không bao giờ thua.