Mưa đổ như trút nước xuống khu phố nhỏ nơi có dãy trọ chật hẹp nằm lọt thỏm sau một con hẻm ngoằn ngoèo. Trong gian phòng ẩm thấp sát cuối dãy, Thắng, một tài xế công nghệ ngoài 40, vừa treo áo mưa lên móc thì điện thoại reo.
Anh liếc màn hình — một cuốc xe lẻ lúc 11 giờ đêm. Thắng lưỡng lự một chút, rồi quyết định nhận.
Chạy đến nơi, anh thấy một người đàn ông lớn tuổi đứng co ro dưới mái hiên, đầu tóc rối bù, quần áo sũng nước, chân không dép. Ông ta không có điện thoại, chỉ nhờ người gọi giùm xe.
– “Chú ơi, tôi… bị cướp. Ví, điện thoại, mọi thứ mất sạch. Cháu không biết về đâu nữa…”
Giọng ông khàn đặc, ánh mắt như người vừa trải qua biến cố.
Thắng nhìn ông, chần chừ giây lát, rồi dịu giọng:
– “Lên xe đi, trời mưa rồi. Về chỗ tôi nghỉ tạm một đêm. Mai tính tiếp.”
Gian phòng trọ nhỏ chưa đầy mười mét vuông, cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Thắng đưa ông khách bộ quần áo cũ, nấu gói mì cuối cùng trong nhà.
– “Ăn tạm đi bác. Mai tỉnh táo rồi kể cháu nghe bác cần giúp gì.”
Ông khách gật đầu, mắt ngân ngấn nước.
– “Cảm ơn… Chú tốt với tôi quá…”
Sáng hôm sau, cả dãy trọ xôn xao.
– “Mất điện thoại rồi! Cả cái loa bluetooth mới mua cũng biến!”
– “Có khi nào… ông già tối qua không?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía phòng Thắng. Người quản lý cau mặt:
– “Anh dắt người lạ về đây, không báo ai, bây giờ đồ mất. Không tiếp tay thì là gì?”
Thắng lặng người, còn ông khách thì… đã biến mất từ lúc nào. Không một lời nhắn.
Những ngày sau, Thắng sống trong ánh mắt nghi ngờ của hàng xóm. Dù không ai có bằng chứng, nhưng anh vẫn bị nhìn bằng ánh mắt khác.
Con trai anh – bé Thiện, vừa đậu đại học, đang gác lại ước mơ vì không đủ tiền nhập học. Thắng giấu nó chuyện bị hàng xóm dị nghị, chỉ cười nhạt:
– “Con cứ yên tâm. Rồi sẽ có cách.”
Một tuần sau, một chiếc ô tô sang trọng đỗ xịch ngay đầu hẻm. Cửa xe mở, người đàn ông bước ra trong bộ vest chỉnh tề. Mọi người xôn xao nhìn theo.
Ông ta gõ cửa phòng trọ của Thắng. Vẫn gương mặt ấy – nhưng sạch sẽ, sáng sủa và đầy quyền uy.
– “Chào anh Thắng. Tôi là Hoàng Đình Nam, chủ tịch tập đoàn Nam Phát.”
Thắng mở to mắt.
– “Bác… là…?”
Ông Nam mỉm cười:
– “Đêm đó, tôi bị cướp. Mất hết giấy tờ, điện thoại, chẳng ai tin tôi là ai. Nhưng anh tin. Anh cho tôi một mái nhà, một gói mì, và lòng tốt vô điều kiện.”
– “Sáng hôm sau… bác đi đâu mà không nói gì?”
– “Tôi đi nhờ xe người quen để vào bệnh viện khâu vết thương. Sau đó phải làm lại giấy tờ mới có thể liên lạc. Hôm nay tôi quay lại để trả ơn.”
Ông quay sang đứa bé đang đứng ngơ ngác bên giường:
– “Cháu tên gì?”
– “Dạ… Thiện.”
– “Chú sẽ tài trợ toàn bộ học phí đại học của cháu – đến khi ra trường. Nếu cháu cố gắng, còn có thể vào làm trong công ty của chú sau này.”
Thắng nghẹn lời. Gò má gầy gò co giật vì xúc động. Anh cúi đầu:
– “Bác… không cần phải làm vậy…”
– “Không.” – ông Nam dứt khoát – “Người tử tế phải được đáp đền. Và tôi tin… cháu sẽ là người tiếp nối lòng tốt của cha mình.”
Hôm đó, chiếc xe sang rời đi, để lại một đám đông im lặng.
Không ai nói gì, nhưng từ đó, Thắng không còn bị nghi ngờ nữa.
Và đêm mưa năm ấy, với một người từng là “người lạ rách rưới”, đã in sâu vào trái tim anh – không phải bằng những mất mát, mà bằng một điều đẹp đẽ hơn: niềm tin vào lòng tốt chưa bao giờ là vô nghĩa.