Tôi và Minh cưới nhau sau ba năm yêu đương mặn nồng. Minh là người đàn ông hiền lành, chu đáo, luôn khiến tôi cảm thấy an toàn. Đám cưới diễn ra trong niềm vui của hai bên gia đình, tiếng cười vang khắp xóm nhỏ. Tôi, một cô dâu mới, lòng ngập tràn hạnh phúc, chỉ mong sớm hòa nhập vào gia đình chồng.
Sau tiệc cưới, khi khách khứa đã về, Minh kéo tôi vào góc khuất, thì thầm:
“Đêm nay em vào phục vụ bố anh nhé?”
Tôi bật cười, nghĩ anh đùa. Minh vốn hay trêu tôi bằng những câu nói kỳ lạ để chọc tức. Tôi nhéo tay anh, đáp:
“Đùa hoài, anh muốn em làm gì cho bố nào?”
Minh chỉ cười, nụ cười thoáng chút lạ lùng, rồi quay đi. Tôi không để tâm, chỉ nghĩ chắc anh mệt sau một ngày dài.
Đêm đến, tôi tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ thoải mái, chuẩn bị lên giường thì mẹ chồng gõ cửa. Bà nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị, nói:
“Con vào phòng bố, bố đang đợi.”
Tôi ngớ người, tim đập thình thịch. “Dạ, để làm gì ạ?” – tôi hỏi, giọng run run.
Mẹ chồng cau mày: “Con không biết sao? Minh không nói với con à? Đây là truyền thống nhà này. Đêm đầu làm dâu, con dâu phải vào hầu bố chồng để tỏ lòng hiếu thảo.”
Tôi chết đứng. Truyền thống gì kỳ lạ vậy? Tôi cố giữ bình tĩnh, nghĩ có lẽ mình hiểu nhầm. Tôi gặng hỏi:
“Hầu… là sao ạ? Con phải làm gì?”
Mẹ chồng thở dài, như thể tôi là đứa ngốc không hiểu chuyện:
“Con cứ vào, bố sẽ nói. Đừng để bố chờ lâu.”
Tôi quay sang nhìn Minh, hy vọng anh sẽ lên tiếng, bảo rằng đây chỉ là trò đùa. Nhưng Minh chỉ cúi đầu, tránh ánh mắt tôi. Cảm giác như đất dưới chân sụp đổ. Tôi không tin nổi người đàn ông tôi yêu lại để tôi rơi vào tình huống này.
Run rẩy, tôi bước theo mẹ chồng đến phòng bố. Ông ngồi trên ghế, ánh mắt sắc lạnh nhìn tôi. Tôi đứng nép vào góc, không dám ngẩng mặt. Ông lên tiếng, giọng trầm:
“Con đã là dâu nhà này, phải theo quy tắc. Đêm nay, con sẽ ở đây, nghe ta kể về lịch sử gia đình. Đây là cách để con hiểu rõ bổn phận.”
Tôi ngỡ ngàng. Kể chuyện? Chỉ là kể chuyện thôi sao? Tôi gần như bật khóc vì nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khỏi hoang mang. Suốt đêm, bố chồng kể về tổ tiên, về những luật lệ khắc nghiệt của dòng họ, về việc con dâu phải tuyệt đối vâng lời. Những câu chuyện như lưỡi dao, khiến tôi lạnh sống lưng.
Sáng hôm sau, tôi rời phòng với đôi mắt thâm quầng. Minh đón tôi, hỏi han như không có chuyện gì. Tôi nhìn anh, lòng đầy uất ức. Tại sao anh không nói trước? Tại sao để tôi hoảng loạn như vậy?
Tôi kéo Minh ra sân, gằn giọng:
“Anh biết chuyện này, sao không nói với em? Anh nghĩ em chịu được kiểu truyền thống quái gở này sao?”
Minh cúi đầu, lí nhí:
“Anh xin lỗi. Anh sợ nói ra, em sẽ không đồng ý cưới. Nhưng em yên tâm, chỉ đêm đầu thôi. Từ mai, mọi thứ sẽ bình thường.”
Bình thường? Làm sao tôi có thể xem mọi thứ là bình thường khi niềm tin vừa bị bóp vụn? Tôi nhìn Minh, người chồng tôi từng nghĩ sẽ che chở cho mình, mà lòng nặng trĩu. Đêm đầu làm dâu đã để lại trong tôi một vết thương không dễ lành.