Trong một ngôi làng nhỏ nép mình giữa những ngọn đồi xanh mướt, có một nghĩa trang cũ kỹ phủ đầy rêu phong. Nơi đây, người ta thường thì thầm về Hương, một cô gái trẻ xinh đẹp nhưng yểu mệnh, qua đời khi chưa kịp mặc áo cưới. Ngôi mộ của cô nằm cô đơn dưới bóng cây bàng cổ thụ, nơi không ai dám lại gần khi bóng tối trùm xuống.
Một đêm trăng rằm, gió lạnh thổi qua những hàng bia đá, mang theo tiếng rít kỳ lạ. Bỗng nhiên, ba con chó đen khổng lồ, mắt đỏ rực như than hồng, xuất hiện từ màn sương mù. Không ai biết chúng từ đâu đến. Tiếng gầm gừ và tiếng cào đất dữ dội vang lên từ nghĩa trang, khiến cả làng chìm trong sợ hãi. Dân làng đóng kín cửa, chỉ dám nhìn qua khe hẹp, tim đập thình thịch khi tiếng đào bới càng lúc càng dồn dập.
Sáng hôm sau, vài người gan dạ, dẫn đầu bởi ông Ba – người già nhất làng, quyết định ra nghĩa trang xem chuyện gì đã xảy ra. Khi đến nơi, họ sững sờ. Ngôi mộ của Hương bị đào tung, đất vương vãi khắp nơi. Ở giữa hố đất là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, chạm khắc hoa văn kỳ lạ, như thể thuộc về một thời đại đã bị lãng quên. Ba con chó đen nằm vây quanh, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm đám đông, như thể đang canh gác báu vật.
Ông Ba run run tiến tới, nhưng khi ông vừa chạm vào chiếc hộp, một con chó gầm lên, khiến ông giật mình lùi lại. Cả đám đông im phăng phắc. Cuối cùng, Linh – một cô gái trẻ trong làng, người từng là bạn thân của Hương – bước lên. Cô quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: “Nếu Hương muốn chúng ta thấy, hãy để chúng tôi mở nó ra.” Lạ thay, ba con chó bỗng nằm im, như thể đồng ý.
Linh cẩn thận mở chiếc hộp. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc lấp lánh, khắc dòng chữ: “Mãi mãi bên nhau.” Kèm theo là một mẩu giấy đã ố vàng, trên đó ghi vài dòng chữ run rẩy: “Anh không thể đến kịp. Tha thứ cho anh, Hương.” Dân làng xôn xao. Họ nhớ lại câu chuyện về người yêu của Hương, một chàng trai đã biến mất bí ẩn trước ngày cưới, để lại cô trong đau khổ đến khi qua đời.
Linh nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn lên ngôi mộ, thì thầm: “Hương ơi, giờ cậu đã biết anh ấy không bỏ rơi cậu.” Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo những chiếc lá bàng rơi lả tả. Ba con chó đen đứng dậy, lặng lẽ bước vào màn sương sớm, biến mất như chưa từng tồn tại. Từ phía ngôi mộ, một ánh sáng nhè nhẹ lóe lên rồi tan biến, như thể linh hồn Hương cuối cùng cũng được giải thoát.
Dân làng chôn lại chiếc hộp và mẩu giấy dưới mộ, nhưng chiếc nhẫn được đặt trong một chiếc hộp kính nhỏ ở đền thờ làng, như một biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu. Từ đó, nghĩa trang không còn đáng sợ nữa. Mỗi đêm trăng rằm, người ta thấy những cánh hoa bàng rơi nhẹ quanh mộ Hương, như lời chúc phúc từ cõi vĩnh hằng, và tiếng gió thì thầm như khúc hát ru của một linh hồn đã tìm thấy bình yên.