Đêm đó là đêm thứ hai sau khi ông Tư – người trụ cột của gia đình Trần – mất vì đột quỵ.
Cả nhà tổ chức tang lễ theo đúng phong tục, đặt quan tài giữa phòng khách, có người túc trực suốt ngày đêm.
Đêm thứ hai – 2 giờ sáng.
Chỉ còn mấy người thân ngồi thức trông hương khói, vài đứa cháu ngủ gà ngủ gật. Không khí trầm lặng, tiếng gió luồn khe cửa thỉnh thoảng rít qua.
Bỗng…
“Cốc… cốc… cốc…”
Ba tiếng rung nhẹ phát ra từ… quan tài.
Cả phòng chết lặng.
Một người dì đang lần chuỗi hạt trong tay, đánh rơi cả chén nước cúng. Thằng cháu trai hoảng hồn bật dậy:
“Ai… ai nghe không? Trong đó… có tiếng gõ!”
Mọi người tưởng nghe nhầm. Nhưng chưa kịp nói gì thì tiếng đó lại vang lên – lần này rõ hơn, nhịp gõ chậm rãi, chắc chắn.
“Cốc… Cốc… CỐC.”
Người con trai cả của ông Tư – anh Trần – lập tức hô lớn:
“Mở nắp quan tài ra! Nhanh!”
Cả nhà nhào tới tháo từng lớp vải che, hé mở nắp gỗ.
Và rồi…
Một cảnh tượng khiến cả nhà sững người:
Trên ngực ông Tư – là một chiếc điện thoại cũ, vẫn còn sáng đèn, rung nhẹ.
Điều kỳ lạ là… ông Tư chưa từng dùng điện thoại. Ông mù chữ, lại ghét công nghệ, trước giờ sống giản dị, chỉ dùng đồng hồ cơ và sổ tay.
Chiếc điện thoại… không phải của ai trong nhà. Và càng rùng mình hơn: người gọi đến là “Máy ghi hình ẩn danh” – không số, không tên.
Người con út cầm lên, mở nhật ký cuộc gọi.
Trong máy chỉ lưu một video duy nhất – tên file là “Nhìn kỹ người này.”
Bấm vào xem, cả nhà chết lặng:
Đó là một đoạn camera an ninh ghi lại hình ảnh ông Tư bị đẩy ngã trong nhà tắm – không phải do đột quỵ!
Và người đẩy… chính là người cháu trai cả trong nhà – đứa mà ông Tư trước đó định để lại căn nhà lớn.
Cảnh quay rõ ràng từng khoảnh khắc: ông ngã xuống, người cháu rút điện thoại, xóa dấu vết, rồi gọi người nhà báo “ông đột quỵ trong nhà tắm.”
Cả nhà nín thở. Anh Trần run rẩy:
“Chiếc điện thoại này… ai để vào? Tại sao trong đó lại có video?”
Không ai trả lời được. Người cháu kia lắp bắp, rồi hoảng sợ bỏ chạy.
Chiếc điện thoại ấy được giao nộp cho công an. Vụ việc được điều tra lại.
Còn gia đình ông Tư – từ cú sốc tang thương, chuyển sang cú sốc về sự thật – thầm cảm ơn ba tiếng gõ kỳ lạ trong đêm.
Không phải chuyện ma, không phải điều huyền bí.
Mà là một lời cảnh báo, một dấu hiệu, một cơ hội cuối cùng để sự thật được hé lộ… từ chính người đã ra đi.