Tôi là gái Miền Tây – xởi lởi, dễ thương, sống tình cảm. Ngày tôi công khai yêu anh – một người con trai gốc Thái Bình – cả họ nhà tôi phản đối kịch liệt.
“Gái Miền Tây lấy trai ngoài Bắc là khổ cả đời!”“Gia trưởng, hà tiện, lắm lễ nghi – nó coi mày như osin cho mẹ nó ấy chứ!”
Tôi đau lòng lắm, nhưng vẫn cắn răng vượt qua mọi lời dèm pha. Anh là người đàng hoàng, chân thành, sống trách nhiệm. Tôi tin vào con người anh, chứ không tin vào định kiến vùng miền.
Ngày về quê anh ra mắt…
Tôi dẫn theo mẹ và mấy dì đi cùng. Chuyến xe dừng trước cổng nhà anh.Sân nhà đã dựng rạp, bàn ghế bày sẵn 10 mâm cỗ. Tôi còn ngại ngùng nói:
“Anh làm gì long trọng dữ vậy? Đâu cần thiết mâm cao cỗ đầy đâu…”
Anh chỉ cười:
“Cứ để mọi người thấy anh thật lòng.”
Nhưng vừa bước vào sân, mẹ tôi đứng khựng lại, dì Hai lắp bắp, cả họ chết lặng…Trên mâm, không thịt gà, không tôm càng, không chả giò hay xôi chè…
Cả 10 mâm cơm, mỗi mâm đúng 1 món: CÀ PHÁO MUỐI + CƠM TRẮNG.
Tôi choáng váng, lén kéo tay anh:
“Anh… đùa em đấy à? Sao lại tiếp đãi nhà gái thế này?”
Anh bình thản rót nước mời khách.Cả họ tôi ngồi như tê liệt, không ai dám động đũa. Dì Ba thì thầm:
“Thấy chưa? Còn tin trai Bắc không hà tiện nữa không?”
Nhưng đúng lúc không khí căng như dây đàn, anh đứng lên vỗ tay:
“Xin lỗi mọi người về sự tiếp đón… hơi bất thường hôm nay.Nhưng đây là bữa cơm mà ba mẹ tôi đã ăn suốt 20 năm khi chưa khấm khá.”
Anh ra hiệu, các mâm cơm được bê đi, chưa đầy 5 phút sau, đội bếp từ nhà hàng 5 sao phía sau mang ra 10 mâm cỗ mới: nào tôm hùm, cua hoàng đế, bò wagyu, chè yến hạt sen…Ánh đèn rạp bật sáng. Phía sau sân, một màn LED khổng lồ chiếu clip chàng trai làm việc, tích góp, chăm lo cho người yêu suốt 3 năm qua.
Anh tiến đến trước mặt mẹ tôi, cúi đầu:
“Cháu không phải đại gia, nhưng cháu có đủ lòng tự trọng và sự chân thành để lo cho con gái bác một đời ấm êm.Còn bữa cơm vừa rồi – chỉ là bài học để ai đó hiểu rằng, đừng vội đánh giá một người đàn ông bằng nơi anh ấy sinh ra.”
Cả họ tôi lặng im.Mẹ tôi rơm rớm nước mắt gật đầu.Dì Hai buông đũa, ngượng ngùng nói nhỏ:
“Tụi nhỏ nó khôn hơn mình rồi…”