Tôi yêu chồng tôi – một anh kỹ sư vùng cao, giản dị đến độ đi đôi giày bạc màu cả năm không đổi. Anh nói ít, làm nhiều, chưa từng khoe mẽ, càng không thích sống ảo. Tôi biết anh không giàu, nhưng lại chưa từng lo sợ khi nghĩ đến chuyện lấy anh.
Đến ngày ăn hỏi, mẹ tôi tỏ rõ thái độ. Vừa nhìn thấy đoàn nhà trai đi… 10 chiếc xe máy cũ, tiếng nổ khò khè như dàn đồng ca, bà đã bĩu môi:
“Mang tráp ăn hỏi mà đi như đi đòi nợ. Nhục mặt.”
Cô dì chú bác cũng rỉ tai nhau cười khúc khích, ánh mắt đầy coi thường.
Thế nhưng chồng tôi vẫn lễ phép cúi chào từng người, cùng các anh em bưng tráp lên bàn đặt ngay ngắn. Khi đến tráp cuối cùng – hộp lễ đen, mẹ tôi chưa kịp buông lời xỉa xói thì chồng tôi đẩy nhẹ về phía bà và nói:
“Cháu không có nhiều vàng bạc tiền mặt. Nhưng cháu xin phép gửi nhà gái… cái này.”
Anh vừa nói xong, một người anh phía sau đưa ra một phong bì thư dày được niêm phong cẩn thận. Mẹ tôi hất mặt mở ra định “vạch mặt”, nhưng vừa kéo tờ đầu tiên ra thì cả phòng im bặt.
Bên trong không phải tiền mặt, mà là loạt giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đứng tên… tôi – vợ tương lai.
Cụ thể là:
1 mảnh đất 300m² gần khu công nghiệp chuẩn bị mở rộng.
1 căn nhà 2 tầng ở thị trấn đang cho thuê.
Và 1 lô đất trồng dược liệu có hợp đồng liên kết với doanh nghiệp Hàn Quốc.
Mặt mẹ tôi tái mét, lắp bắp:
“Cái này… là… là cậu đưa thật à?”Anh chỉ gật đầu:“Vâng. Cháu không có xe sang, nhưng có thứ để vợ cháu có thể sống yên cả đời.”
Lúc đó, một người lớn bên nhà trai mới nhỏ nhẹ:
“Thằng cháu tôi nó là kỹ sư nông nghiệp được bên nước ngoài mời về hợp tác phát triển dự án. Cái xe nó đi là để gần dân, gần đất. Không phải không mua nổi xe đẹp.”
Mẹ tôi chết lặng, còn các dì thì quay sang… khen “hiền lành, sâu sắc”.
Còn tôi – tôi chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông của mình và thầm nghĩ:
“Hóa ra đôi giày cũ ấy… lại đang bước những bước xa hơn bất kỳ ai ở đây tưởng.”
Và từ hôm đó, không ai còn dám nói đến “xe cà tàng” nữa.