Từ ngày về làm dâu nhà họ Hà ở làng Đông Trúc, Biên luôn cảm thấy một nỗi bất an khó tả. Làng Đông Trúc nằm nép mình bên dòng sông nhỏ, xung quanh là những cánh đồng lúa xanh mướt, nhưng không hiểu sao, mỗi lần bước chân vào ngôi nhà cổ của dòng họ, Biên lại thấy gai người. Dân làng bảo cô yếu bóng vía, rằng người thành phố như cô không quen với không khí quê mùa, nhưng Biên biết, mọi chuyện không đơn giản như thế.
Mỗi năm, cứ gần đến ngày giỗ cụ cố nhà họ Hà, Biên lại thấy cơ thể mệt mỏi lạ lùng. Cô thường xuyên mất ngủ, đầu óc mơ màng, và đôi khi nghe thấy những tiếng thì thầm khe khẽ trong đêm. Chồng cô, anh Tùng, chỉ cười xòa, bảo rằng cô nghĩ nhiều quá. Nhưng Biên không thể gạt bỏ cảm giác rằng có điều gì đó đang dõi theo mình, nhất là từ khu vườn sau nhà, nơi có ngôi mộ cụ cố được chôn từ hàng chục năm trước.
Hôm ấy, nhà họ Hà tổ chức lễ sang cát cho cụ cố. Theo phong tục, sau nhiều năm, hài cốt cụ sẽ được cải táng và chuyển sang một ngôi mộ mới khang trang hơn. Cả dòng họ tụ họp, không khí vừa trang nghiêm vừa tấp nập. Biên, dù không muốn, vẫn phải tham gia vì là con dâu trưởng. Từ sáng sớm, cô đã thấy con Mực – chú chó đen nhà họ Hà – bồn chồn, đi qua đi lại rồi tru lên từng hồi. Mọi người chỉ nghĩ nó bị đói, nhưng Biên lại thấy lòng mình nặng trĩu.
Khi màn đêm buông xuống, nghi thức sang cát bắt đầu. Dưới ánh trăng mờ ảo, mấy người đàn ông trong họ cẩn thận đào ngôi mộ cũ. Biên đứng từ xa, tay nắm chặt áo, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Bỗng nhiên, con Mực sủa điên cuồng, chạy vòng quanh ngôi mộ, mắt nó sáng rực như nhìn thấy thứ gì đó mà không ai thấy. Dân làng xì xào, vài người lớn tuổi lẩm bẩm cầu khấn. Rồi, khi nắp quan tài vừa được mở, một luồng ánh sáng xanh kỳ lạ lóe lên từ trong mộ, sáng đến mức cả Biên lẫn những người xung quanh đều sững sờ.
Biên run rẩy, tim đập thình thịch. Ánh sáng ấy không giống ánh đèn hay phản chiếu từ đâu, mà như phát ra từ chính bộ hài cốt đã mục ruỗng. Cô cảm thấy một luồng khí lạnh buốt quấn lấy người, như thể có ai đang đứng sát sau lưng. Trong khoảnh khắc đó, cô nghe thấy một giọng nói trầm trầm, không rõ từ đâu vọng đến: “Đừng động vào…”
Người đứng đầu dòng họ, bác Hùng, vội vàng ra lệnh dừng lại. Ông bảo mọi người lùi ra, thắp thêm hương và cầu nguyện. Nhưng Biên không thể rời mắt khỏi ánh sáng xanh ấy. Nó dần mờ đi, nhưng trong đầu cô, hình ảnh một người đàn ông già, mặc áo dài, hiện lên rõ mồn một. Ông nhìn cô, ánh mắt vừa buồn bã vừa nghiêm nghị, như muốn nói điều gì.
Sau đêm đó, Biên bị ốm nặng, nằm liệt giường mấy ngày. Trong cơn mê man, cô mơ thấy người đàn ông ấy, chính là cụ cố nhà họ Hà. Ông kể rằng khi còn sống, ông đã chôn một vật quý giá dưới mộ, không phải vì tham lam, mà để bảo vệ ngôi làng khỏi một lời nguyền cổ xưa. Nếu di dời hài cốt, lời nguyền sẽ trỗi dậy. Biên tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, không biết đó là mơ hay thật.
Cô kể lại cho chồng và bác Hùng. Dù nửa tin nửa ngờ, dòng họ quyết định hoãn việc sang cát. Họ mời một thầy cúng về làm lễ, đặt thêm bát hương ở mộ cụ cố và hứa sẽ giữ nguyên ngôi mộ. Lạ thay, từ đó, Biên không còn thấy mệt mỏi hay nghe những tiếng thì thầm trong đêm nữa. Con Mực cũng trở lại bình thường, không sủa vô cớ như trước.
Dân làng Đông Trúc bắt đầu đồn đại về ánh sáng xanh và câu chuyện của Biên. Có người bảo đó chỉ là ảo giác, nhưng cũng có người tin rằng cụ cố vẫn đang âm thầm bảo vệ mảnh đất này. Riêng Biên, cô không còn sợ hãi nữa. Mỗi lần ra vườn, cô thắp một nén hương trước mộ cụ, lòng thầm cảm ơn. Dù không ai biết vật quý giá dưới mộ là gì, hay lời nguyền có thật hay không, Biên tin rằng, có những bí mật chỉ tổ tiên mới hiểu, và cô, một người con dâu, đã vô tình chạm vào một phần của nó.