Thảo, một cô giáo trẻ đầy nhiệt huyết, rời thành phố để lên Tây Bắc dạy học tại một điểm trường nhỏ nằm cheo leo trên triền núi. Ngôi trường chỉ có vài phòng học lợp mái tranh, xung quanh là những dãy núi trập trùng và bản làng người Mông ẩn hiện trong sương sớm. Thảo yêu trẻ con, yêu những ánh mắt trong veo của học trò, dù cuộc sống nơi đây khắc nghiệt và thiếu thốn.
Không lâu sau, Thảo nhận được sự chú ý đặc biệt từ Sùng A Tủa, con trai trưởng bản, một chàng trai cao lớn, mạnh mẽ, với ánh mắt sắc như dao. Tủa thường xuyên mang củi, gạo đến trường giúp Thảo, đôi khi ngồi bên bếp lửa kể chuyện về phong tục người Mông. Dù Thảo luôn giữ khoảng cách, sự chân thành của Tủa khiến cô đôi lúc bối rối. Nhưng một ngày, mọi thứ thay đổi.
Trong một đêm trăng sáng, Tủa dẫn theo vài thanh niên trong bản đến nhà Thảo. Họ tuyên bố, theo tập tục, Thảo đã được chọn làm vợ Tủa. Thảo hoảng loạn, chống cự quyết liệt, hét lên rằng cô không muốn, nhưng sức mạnh của đám đông khiến cô bất lực. Cô bị đưa về nhà trưởng bản, nơi gia đình Tủa đã chuẩn bị sẵn lễ vật cưới. Thảo khóc, van xin, nhưng không ai nghe. Cuộc sống của cô từ đó bị giam cầm trong ngôi nhà gỗ giữa bản, xa rời trường học và những giấc mơ.
Thời gian trôi qua, Thảo phát hiện mình mang thai. Cô đau đớn chấp nhận số phận, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ ngọn lửa bất khuất. Cô tìm cách gửi thư cầu cứu ra ngoài, nhưng mọi lá thư đều bị chặn lại. Ngày cưới chính thức được ấn định, bản làng nô nức chuẩn bị. Thảo, trong bộ váy Mông rực rỡ, bước ra với khuôn mặt lạnh lùng, chuẩn bị đối diện định mệnh.
Nhưng khi lễ cưới bắt đầu, một sự thật kinh hoàng được hé lộ. Chú rể bước ra không phải Tủa, mà là Sùng Chứ, chính trưởng bản – cha của Tủa, một người đàn ông góa vợ, quyền lực và đáng sợ. Đám đông im lặng, Thảo sững sờ. Tủa, đứng một góc, cúi đầu không dám nhìn cô. Sùng Chứ, với nụ cười lạnh lẽo, tuyên bố: “Từ đầu, ta đã chọn cô. Tủa chỉ làm theo lệnh ta.”
Hóa ra, tất cả là kế hoạch của trưởng bản. Sùng Chứ, mê mẩn Thảo từ ngày cô mới đến, đã dùng con trai mình như một công cụ để đánh lừa và giam cầm cô. Tủa, dù yêu Thảo, không dám chống lại cha. Đứa con trong bụng Thảo, đau đớn thay, không phải của Tủa, mà là của Sùng Chứ.
Trong khoảnh khắc ấy, Thảo nhận ra mình không còn gì để mất. Khi Sùng Chứ đưa tay định nắm lấy cô, Thảo rút con dao nhỏ giấu trong váy, thứ cô đã chuẩn bị từ những ngày bị giam cầm. Cô không tấn công, mà quay dao về phía mình, hét lớn: “Ta thà chết còn hơn thuộc về ngươi!” Tiếng hét của cô vang vọng cả núi rừng, khiến cả bản làng chết lặng.
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Đúng lúc ấy, một nhóm kiểm lâm và công an từ dưới xuôi bất ngờ xuất hiện. Hóa ra, một học trò cũ của Thảo, một cậu bé lanh lợi, đã bí mật mang được lá thư cầu cứu của cô ra ngoài. Sùng Chứ bị bắt, bản làng rơi vào hỗn loạn. Thảo, dù suy kiệt, được đưa về xuôi, mang theo đứa con chưa chào đời và một vết thương lòng không bao giờ lành.
Nhiều năm sau, người ta kể rằng Thảo trở lại Tây Bắc, không phải để dạy học, mà để mở một mái ấm cho những cô gái bị ép duyên. Cô đặt tên nó là “Ngọn Lửa,” như ngọn lửa bất khuất trong lòng cô ngày ấy.