“Thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm cả buổi ‘chắc xin cưới để đổi đời’ – nào ngờ hôm cưới, đoàn xe hồi môn xuất hiện khiến cả nhà trai đứng không vững…”
Tôi là con gái duy nhất trong một gia đình buôn bán nhỏ, sống trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa xóm.Bên ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ nhà tôi nghèo.Chúng tôi không ăn diện, không phô trương, nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ để con thiếu thứ gì cần thiết.
Anh – chồng tôi – là cháu đích tôn trong một gia đình khá giả, nổi tiếng “gia giáo”.Yêu tôi hơn 2 năm, nhưng từ lúc mẹ anh biết nhà tôi “cấp 4, không có hộ khẩu phố”, bà quay ngoắt.
Ngày đến dạm ngõ, mẹ anh không nói một câu hỏi thăm.Chỉ lẩm bẩm suốt buổi:
“Thời buổi này, gái quê cưới vào là để đổi đời thôi.”“Thấy con mình ngon ăn nên bám chặt. Khéo nhà này còn trông mong vào đứa con rể nữa.”
Tôi cúi đầu không đáp.Bố mẹ tôi cũng chỉ mỉm cười, lễ phép tiếp chuyện, không hơn một lời.
Nhưng tất cả chưa phải là cao trào.Ngày cưới mới thật sự là màn “trình diễn” không ai ngờ tới.
Hôm đó, họ nhà trai rước dâu bằng 5 chiếc xe con.Tới cổng nhà gái, bị chặn lại vì… không có chỗ đỗ.
Cả xóm tràn ra xem – vì từ sáng sớm, đã có 20 chiếc xe bán tải hạng nặng xếp hàng dài từ ngoài đầu làng, nối đuôi vào tận sân.
Cô bác nhà trai còn ngỡ là đoàn cưới khác, nhưng nhìn kỹ thấy trên từng cốp xe đều dán dòng chữ: “HỒI MÔN CHO CON GÁI CƯNG”Và bên dưới, mỗi xe treo lủng lẳng một tấm biển ghi:
“1 tấn sắt phế liệu loại 1”“30 cuộn đồng nguyên chất chưa qua tái chế”“Giàn máy cắt công nghiệp nhập Đức – chưa sử dụng”“Bộ thiết bị lọc tách nhôm – đồng – kẽm tự động”…
Cả nhà trai đứng không vững.
Mẹ chú rể run giọng hỏi:
“Đây… đây là sao?”
Tôi bước ra, mặt vẫn cười nhẹ:
“Dạ, bố mẹ con làm nghề thu mua và tái chế phế liệu công nghiệp.Cả đời sống giản dị, nhưng mỗi năm xuất khẩu hàng ngàn tấn.20 xe này là của hồi môn dành cho con – để mở rộng xưởng mới mà bố mẹ vừa mua thêm đất khu công nghiệp.Không phải tiền mặt hay vàng – nhưng giá trị thực tế chắc… đủ để mẹ khỏi nghĩ con lấy chồng vì muốn đổi đời.”
Mẹ chồng tôi cứng họng.Chú rể – người từng hứa “chỉ cần yêu nhau là đủ” – cũng không dám quay sang nhìn mẹ.
Dì ba, người hôm trước còn nói “gái quê thì chỉ giỏi đẻ” thì lẳng lặng rút điện thoại… livestream lại cho vui.Nhưng khán giả không thấy được tôi đang siết chặt bàn tay mẹ sau lưng – người đàn bà cả đời đi thu đồng nát, nay vẫn đứng thẳng lưng trao con gái mình với lòng tự trọng nguyên vẹn.
Hôn lễ diễn ra như bình thường.Nhưng có một điều đặc biệt:Đoàn nhà trai không được đưa dâu.
Vì theo lời bố tôi:
“Đây là con gái tôi – không ai ‘đưa đi đổi đời’.Nó tự chọn, tự sống, và cũng có thể… tự bước đi nếu sau này không được tôn trọng.”