Vừa chân ướt chân ráo về nhà chồng, tôi đã bị chị chồng ép ký giấy từ chối quyền thừa kế. Tôi đồng ý ký, nhưng kèm theo đó là một điều khoản khiến chị ấy phải ch:ế:t lặng.
Đám cưới tôi và Hoàng diễn ra ấm cúng, giản dị nhưng tràn ngập niềm vui. Tôi vẫn còn nhớ như in nụ cười rạng rỡ của Hoàng khi trao nhẫn cho tôi, lời thề nguyện sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời. Hạnh phúc ấy, đối với một cô gái m:ồ c:ôi như tôi, dường như là một giấc mơ có thật, một bến đỗ bình yên sau bao nhiêu bão tố cuộc đời.
Hoàng là con trai út trong một gia đình khá giả. Anh có một người chị gái tên là Thu, hơn anh bảy tuổi. Ngay từ những lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm nhận được sự lạnh lùng, khó gần của chị Thu. Ánh mắt chị ấy luôn có vẻ dò xét, đánh giá, khiến tôi không khỏi cảm thấy rụt rè, bối rối.
Sau đám cưới, tôi chuyển về sống chung với gia đình chồng. Ngôi nhà rộng rãi, khang trang nhưng không khí lại có phần ng:ột ng:ạt. Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ hiền lành, nhân hậu, luôn yêu thương tôi như con gái ruột. Nhưng chị Thu thì khác, chị ấy luôn giữ một khoảng cách vô hình, đôi khi còn buông những lời nói bóng gió, khiến tôi chạnh lòng.
Tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận của một người con dâu, chăm sóc gia đình, vun vén nhà cửa. Tôi hy vọng bằng sự chân thành của mình, tôi có thể xóa đi khoảng cách giữa tôi và chị Thu, để chúng tôi có thể thật sự trở thành người một nhà. Nhưng có vẻ như những nỗ lực của tôi đều là vô ích.
Một buổi chiều nọ, khi tôi đang dọn dẹp phòng khách, chị Thu bước vào, trên tay cầm một tập giấy tờ. Khuôn mặt chị ấy lạnh tanh, ánh mắt s:ắ:c lạnh nhìn thẳng vào tôi. “Lan, chúng ta cần nói chuyện.” Giọng chị ấy đều đều, không một chút cảm xúc. Tôi khẽ gật đầu, lòng không khỏi dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Chị Thu đặt tập giấy xuống bàn cà phê, đẩy về phía tôi. “Đây là giấy từ chối quyền thừa kế. Em xem qua rồi ký đi.” Giọng chị ấy vẫn lạnh lùng, nhưng tôi có thể nhận ra một chút kiên quyết trong từng lời nói. Tôi bàng hoàng nhìn tập giấy, rồi nhìn sang chị ấy, ánh mắt đầy khó hiểu. “Chị Thu, đây là gì ạ?”
“Em không nghe rõ sao? Giấy từ chối quyền thừa kế. Tài sản của bố mẹ anh Mạnh đều là do ông bà tích cóp cả đời, không có liên quan gì đến em. Em mới về làm dâu, chưa có công lao gì, nên tốt nhất là không nên dính dáng đến chuyện này.” Chị ấy nói, giọng điệu đầy vẻ c:o:i thư:ờng, như thể tôi là một kẻ ham tiền.
Tim tôi như thắt lại. Tôi không thể tin được chị ấy lại có thể nói ra những lời như vậy. Nước mắt tôi chực trào ra, nhưng tôi cố gắng kìm nén. “Chị Thu, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tài sản hay thừa kế. Em đến với Hoàng vì tình yêu, không phải vì những thứ này.” Tôi nói, giọng nói r:un r:ẩy.
Chị Thu cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ kh:i:nh mi:ệ:t. “Miệng lưỡi của em ngọt ngào thật đấy. Nhưng tôi không tin. Tôi đã thấy nhiều người như em rồi. Ban đầu thì tỏ vẻ trong sáng, thánh thiện, nhưng sau lưng thì chỉ chờ cơ hội để chiếm đoạt tài sản. Tốt nhất là em nên ký đi, để tránh những rắc rối về sau.”
Những lời nói của chị Thu như nh:á:t d:a:o c:ứ:a vào tim tôi.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN
Đám cưới tôi và Hoàng diễn ra ấm cúng, giản dị nhưng tràn ngập niềm vui. Tôi vẫn còn nhớ như in nụ cười rạng rỡ của Hoàng khi trao nhẫn cho tôi, lời thề nguyện sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời. Hạnh phúc ấy, đối với một cô gái mồ côi như tôi, dường như là một giấc mơ có thật, một bến đỗ bình yên sau bao nhiêu bão tố cuộc đời.
Hoàng là con trai út trong một gia đình khá giả. Anh có một người chị gái tên là Thu, hơn anh bảy tuổi. Ngay từ những lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm nhận được sự lạnh lùng, khó gần của chị Thu. Ánh mắt chị ấy luôn có vẻ dò xét, đánh giá, khiến tôi không khỏi cảm thấy rụt rè, bối rối.
Sau đám cưới, tôi chuyển về sống chung với gia đình chồng. Ngôi nhà rộng rãi, khang trang nhưng không khí lại có phần ngột ngạt. Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ hiền lành, nhân hậu, luôn yêu thương tôi như con gái ruột. Nhưng chị Thu thì khác, chị ấy luôn giữ một khoảng cách vô hình, đôi khi còn buông những lời nói bóng gió, khiến tôi chạnh lòng.
Tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận của một người con dâu, chăm sóc gia đình, vun vén nhà cửa. Tôi hy vọng bằng sự chân thành của mình, tôi có thể xóa đi khoảng cách giữa tôi và chị Thu, để chúng tôi có thể thật sự trở thành người một nhà. Nhưng có vẻ như những nỗ lực của tôi đều là vô ích.
Một buổi chiều nọ, khi tôi đang dọn dẹp phòng khách, chị Thu bước vào, trên tay cầm một tập giấy tờ. Khuôn mặt chị ấy lạnh tanh, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào tôi. “Lan, chúng ta cần nói chuyện.” Giọng chị ấy đều đều, không một chút cảm xúc. Tôi khẽ gật đầu, lòng không khỏi dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Chị Thu đặt tập giấy xuống bàn cà phê, đẩy về phía tôi. “Đây là giấy từ chối quyền thừa kế. Em xem qua rồi ký đi.” Giọng chị ấy vẫn lạnh lùng, nhưng tôi có thể nhận ra một chút kiên quyết trong từng lời nói. Tôi bàng hoàng nhìn tập giấy, rồi nhìn sang chị ấy, ánh mắt đầy khó hiểu. “Chị Thu, đây là gì ạ?”
“Em không nghe rõ sao? Giấy từ chối quyền thừa kế. Tài sản của bố mẹ anh Mạnh đều là do ông bà tích cóp cả đời, không có liên quan gì đến em. Em mới về làm dâu, chưa có công lao gì, nên tốt nhất là không nên dính dáng đến chuyện này.” Chị ấy nói, giọng điệu đầy vẻ coi thường, như thể tôi là một kẻ ham tiền.
Tim tôi như thắt lại. Tôi không thể tin được chị ấy lại có thể nói ra những lời như vậy. Nước mắt tôi chực trào ra, nhưng tôi cố gắng kìm nén. “Chị Thu, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tài sản hay thừa kế. Em đến với Hoàng vì tình yêu, không phải vì những thứ này.” Tôi nói, giọng nói run rẩy.
Chị Thu cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt. “Miệng lưỡi của em ngọt ngào thật đấy. Nhưng tôi không tin. Tôi đã thấy nhiều người như em rồi. Ban đầu thì tỏ vẻ trong sáng, thánh thiện, nhưng sau lưng thì chỉ chờ cơ hội để chiếm đoạt tài sản. Tốt nhất là em nên ký đi, để tránh những rắc rối về sau.”
Những lời nói của chị Thu như nhát dao cứa vào tim tôi.
Tôi cảm thấy đau đớn, tủi nhục vô cùng. Tôi nhìn vào tập giấy trên bàn, rồi nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng chiều đang dần tắt. Một cảm giác bất lực bao trùm lấy tôi. Tôi đã nghĩ rằng mình đã tìm được hạnh phúc, nhưng giờ đây, tôi lại phải đối mặt với một thử thách lớn đến vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tôi biết, nếu tôi không ký, chị ấy sẽ không bao giờ buông tha cho tôi, và cuộc sống của tôi trong gia đình này sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Hơn nữa, tôi thực sự không quan tâm đến tài sản. Điều tôi cần là sự chấp nhận, là tình yêu thương.
Tôi cầm cây bút lên, đôi tay run rẩy. Tôi đọc lướt qua các điều khoản, và rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhìn chị Thu, nở một nụ cười nhẹ. “Chị Thu, em sẽ ký. Nhưng em có một điều khoản nhỏ muốn thêm vào. Nếu chị đồng ý, em sẽ ký ngay lập tức.”
Chị Thu nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. “Điều khoản gì? Em đừng có giở trò.” Giọng chị ấy vẫn lạnh lùng, nhưng tôi có thể nhận ra một chút tò mò. Tôi không nao núng. “Điều khoản của em là: Nếu sau này, bố mẹ có bất kỳ vấn đề gì về sức khỏe, cần người chăm sóc, hoặc cần tiền bạc để chữa bệnh, thì chị sẽ là người chịu trách nhiệm hoàn toàn. Còn em, em sẽ từ chối mọi quyền và nghĩa vụ liên quan đến việc chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ.”
Nghe tôi nói, khuôn mặt chị Thu biến sắc. Chị ấy sững người, đôi mắt mở to nhìn tôi đầy vẻ kinh ngạc. Sự lạnh lùng trên khuôn mặt chị ấy tan biến, thay vào đó là sự hoang mang, bối rối. “Em… em nói gì vậy?” Giọng chị ấy run rẩy, không còn vẻ kiên quyết như trước nữa.
“Em nói rất rõ ràng mà, chị Thu. Em không đòi hỏi bất kỳ tài sản nào. Em chỉ muốn được yên ổn sống với Hoàng, chăm sóc gia đình nhỏ của mình. Nhưng nếu chị đã muốn em từ bỏ quyền lợi, thì em cũng xin từ bỏ luôn nghĩa vụ. Em sẽ không dính dáng đến bất cứ việc gì liên quan đến bố mẹ nữa. Em có thể ký vào tờ giấy này ngay lập tức, nếu chị đồng ý với điều khoản đó.” Tôi nói, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy kiên quyết.
Chị Thu vẫn đứng đó, như bị đóng băng. Chị ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Tôi biết, chị ấy đang suy nghĩ rất nhiều. Chị ấy có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại có thể đưa ra một điều kiện như vậy. Chị ấy quen với việc ra lệnh, với việc bắt người khác phải theo ý mình. Nhưng lần này, chị ấy đã gặp phải một người không dễ dàng bị khuất phục.
Sau một hồi im lặng, chị Thu thở dài. Khuôn mặt chị ấy tái mét. “Em… em được lắm, Lan. Em thật sự đã khiến tôi phải bất ngờ.” Giọng chị ấy nhỏ dần, không còn vẻ hống hách như trước. Chị ấy biết, điều khoản của tôi là một con dao hai lưỡi. Nếu chị ấy đồng ý, chị ấy sẽ phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm chăm sóc bố mẹ khi về già, một gánh nặng không hề nhỏ.
“Chị có đồng ý không?” tôi hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào chị ấy, không chút nao núng. Chị Thu cúi gằm mặt. “Được rồi… tôi đồng ý.” Giọng chị ấy thì thầm, như thể đang nói với chính mình. Tôi nở một nụ cười nhẹ nhõm, cầm bút ký vào tờ giấy. Tôi biết, từ giây phút này, mối quan hệ giữa tôi và chị Thu sẽ thay đổi mãi mãi.
Kể từ ngày hôm đó, không khí trong gia đình tôi thay đổi rõ rệt. Chị Thu không còn buông lời khó nghe hay tỏ vẻ khinh miệt tôi nữa. Chị ấy vẫn giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt đã bớt đi sự dò xét, thay vào đó là một sự tôn trọng ngầm. Tôi biết, chị ấy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận tôi, nhưng ít nhất, chị ấy đã bắt đầu nhìn nhận tôi một cách khác.
Thời gian trôi qua, bố mẹ chồng tôi ngày càng già yếu. Mẹ chồng tôi mắc bệnh tim, cần được chăm sóc đặc biệt. Đúng như điều khoản tôi đã đưa ra, chị Thu là người gánh vác toàn bộ trách nhiệm. Chị ấy thuê y tá riêng, sắp xếp lịch khám bệnh, lo lắng từng bữa ăn, giấc ngủ cho bố mẹ.
Ban đầu, tôi vẫn giữ khoảng cách, chỉ tập trung vào việc chăm sóc gia đình nhỏ của mình, đúng như thỏa thuận. Nhưng rồi, nhìn thấy chị Thu một mình gồng gánh mọi thứ, tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi thấy chị ấy mệt mỏi, phờ phạc, đôi khi còn khóc thầm vì áp lực.
Một buổi tối nọ, khi tôi đang chuẩn bị bữa tối, chị Thu bước vào bếp. Chị ấy nhìn tôi, ánh mắt có chút ngần ngại. “Lan này… em có rảnh không? Mẹ muốn ăn món canh sườn hầm thuốc bắc mà em nấu.” Giọng chị ấy nhỏ nhẹ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Tôi mỉm cười. “Vâng, để em nấu cho mẹ. Chị cứ nghỉ ngơi đi.” Tôi bắt tay vào nấu ăn, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Đó là lần đầu tiên chị ấy chủ động nhờ tôi giúp đỡ, và cũng là lần đầu tiên chị ấy thể hiện sự quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Từ đó về sau, tôi bắt đầu chủ động hơn trong việc chăm sóc bố mẹ chồng. Tôi nấu những món ăn mà ông bà thích, trò chuyện với ông bà, đọc báo cho ông bà nghe. Chị Thu không nói gì, nhưng tôi thấy ánh mắt chị ấy nhìn tôi đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Một ngày nọ, mẹ chồng tôi bị lên cơn đau tim đột ngột. Cả nhà vội vã đưa bà vào bệnh viện. Suốt đêm đó, tôi và chị Thu cùng nhau túc trực bên giường bệnh của mẹ. Chúng tôi không nói nhiều, nhưng ánh mắt chúng tôi giao nhau, truyền cho nhau sự lo lắng, động viên.
Khi mẹ chồng tôi tỉnh lại, bà nắm chặt tay tôi, yếu ớt nói: “Cảm ơn con, Lan. Con đã chăm sóc mẹ rất tốt.” Tôi nhìn sang chị Thu, thấy đôi mắt chị ấy đỏ hoe, nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhẹ nhõm. Khoảnh khắc đó, tôi biết, mọi rào cản giữa tôi và chị ấy đã tan biến.
Một chiều mưa phùn, tôi đang ngồi trong phòng khách, đọc sách. Chị Thu bước vào, trên tay cầm một hộp quà nhỏ. “Lan này, cảm ơn em. Cảm ơn em vì tất cả.” Chị ấy nói, giọng nói nghẹn ngào. Tôi ngạc nhiên nhìn chị ấy. “Chị Thu, có chuyện gì vậy ạ?”
“Em có biết không? Sau khi bố mẹ mất đi, chị đã phải đối mặt với nỗi cô đơn cùng cực. Anh Mạnh thì bận rộn với công việc, còn em thì… chị đã từng nghĩ em là một kẻ toan tính, chỉ muốn chiếm đoạt tài sản của gia đình. Chị đã rất sai lầm.” Chị ấy nói, nước mắt lăn dài trên má.
“Lúc đó, chị đã rất sợ hãi. Chị sợ phải một mình gánh vác mọi thứ, sợ phải đối mặt với sự già yếu của bố mẹ. Nhưng em, em đã xuất hiện như một tia nắng, đã giúp chị vượt qua mọi khó khăn. Em đã cho chị thấy tình yêu thương thực sự là gì.” Chị ấy nói, giọng nói đầy sự hối lỗi và biết ơn.
Tôi ôm chị ấy vào lòng, vỗ về. “Chị Thu, em hiểu mà. Chúng ta là gia đình mà. Có khó khăn gì thì cùng nhau vượt qua.” Chị ấy siết chặt vòng tay, khóc nức nở. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong tim. Mọi vết thương, mọi tủi nhục mà tôi từng phải chịu đựng, đều tan biến.
Từ đó về sau, tôi và chị Thu trở nên thân thiết như hai chị em ruột. Chúng tôi cùng nhau chăm sóc bố mẹ cho đến khi ông bà qua đời thanh thản. Chúng tôi cùng nhau xây dựng tổ ấm, cùng nhau chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống. Chị Thu không chỉ là chị chồng, mà còn là một người chị gái, một người bạn thân thiết của tôi.
Tôi nhìn lại tờ giấy từ chối quyền thừa kế năm nào, giờ đây nó đã không còn ý nghĩa gì nữa. Thứ tôi nhận được không phải là tài sản vật chất, mà là tình yêu thương, sự chấp nhận, và một gia đình đúng nghĩa. Cuộc đời này, đôi khi, những điều quý giá nhất lại không phải là thứ có thể đong đếm bằng tiền bạc, mà là những giá trị vô hình, những mối quan hệ chân thành. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực của mình.