Con gái tôi lấy chồng thành phố, gia đình bên chồng nhìn bề ngoài thì trí thức, khá giả, nhưng tôi chưa từng cảm thấy yên lòng.Gần đây, con rể gọi về biếu tôi 100 triệu, năn nỉ:
“Mẹ giúp con lên chăm mẹ con vài hôm. Bà bệnh, lại không có ai bên cạnh. Con và vợ đều đi công tác xa.”
Tôi nghe có vẻ hợp tình, nghĩ thôi thì mình cũng từng là mẹ chồng, giúp được thì giúp.
Chiều hôm đó tôi xách đồ lên căn biệt thự nhỏ nơi bà thông gia sống một mình. Nhà cửa vắng tanh, cửa không khóa. Tôi đẩy vào gọi mãi không ai trả lời. Bước lên lầu, vừa đến phòng ngủ thì cả người tôi cứng đờ.
Trên giường là một con búp bê người thật — kích thước đúng bằng cơ thể người — đang nằm giữa mớ dây trói, áo ngủ ren và các món đồ tôi chưa bao giờ dám nhìn lần hai.Góc phòng là một tấm ảnh lớn bà thông gia ôm con búp bê đó hôn lên trán nó, miệng thì thầm: “Con trai ngoan của mẹ…”
Tôi bước lùi ra cửa, tim đập loạn vì thứ kinh khủng mình vừa chứng kiến. Nhưng chưa kịp hoàn hồn, tôi nghe tiếng cười khúc khích từ phòng tắm vọng ra, xen lẫn một câu nói lạnh gáy:
“Cục cưng của mẹ ngoan lắm, đừng để bà già kia thay đổi con nhé…”
Tôi rút vội tờ giấy từ túi xách, run tay viết:
“Mai, con phải đưa mẹ chồng đi khám. Không phải cảm cúm, mà là tâm lý. CÀNG SỚM CÀNG TỐT.Tuyệt đối đừng để bà ở gần cháu nội khi con có con. Mẹ van con.”
Rồi tôi bỏ chạy khỏi căn nhà đó, bắt chuyến xe sớm nhất về quê, không dám quay đầu lại.
3 tuần sau, con gái tôi gọi, giọng run:
“Mẹ ơi, mẹ nói đúng… Con vừa về nhà thì thấy mẹ chồng mặc áo cưới… bắt con đứng cạnh búp bê để “chụp ảnh cưới mẹ – con – cháu”. Con không chịu thì bà gào lên bảo ‘Mày không được cướp con trai tao khỏi tay tao!’…”
Giờ thì con gái tôi đã đưa bà ấy đi khám, và sự thật còn kinh hoàng hơn: Bà không hề có bệnh tim như con rể tôi nói. Mà đang được điều trị tâm thần từ 4 năm trước — vì từng cố nhận một con búp bê là con trai thật sau cú sốc tai nạn của đứa con đã mất.
Còn con rể tôi?Hắn biết tất cả — nhưng giấu con gái tôi. Hắn chỉ cần người… canh mẹ hắn thay hắn. Mà người đó là tôi.