Bà Thủy đã ngoài 50, cái tuổi mà người ta thường an phận với nỗi cô đơn sau khi chồng mất đã gần hai mươi năm. Bà là chủ một xưởng gỗ lớn, nằm sâu trong con hẻm trên đường Đồng Khởi, Biên Hòa. Tiếng cưa máy, tiếng đục đẽo và mùi mùn cưa đã trở thành một phần cuộc sống của bà. Bà rắn rỏi, cứng cỏi, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn là một khoảng trống không gì lấp đầy được.
Thế rồi Hùng xuất hiện. Hùng mới ngoài 25, dáng người dong dỏng cao, làn da rám nắng và đôi mắt lúc nào cũng ánh lên sự chân thật. Anh làm thuê cho bà Thủy, thoăn thoắt với những thanh gỗ, từ lúc xẻ phôi thô đến khi thành hình một chiếc bàn, một cái ghế. Bà Thủy nhìn Hùng, thấy ở anh sự nhiệt huyết, sức trẻ, và dần dần, một cảm xúc lạ lẫm nảy nở.
Chuyện tình của họ bắt đầu từ những đêm bà Thủy thức khuya làm sổ sách, Hùng ở lại phụ bà những việc lặt vặt. Những câu chuyện tâm tình dần thay thế cho những cuộc trao đổi công việc. Từ lúc nào không hay, hai người đã vượt qua rào cản tuổi tác và định kiến, sống với nhau như vợ chồng. Hùng chăm sóc bà Thủy chu đáo, còn bà Thủy cũng tìm thấy ở anh niềm vui, sự ấm áp đã mất từ lâu.
Cuộc sống êm đềm trôi đi được gần nửa năm. Một buổi tối, khi đang ngồi bên nhau uống trà, Hùng bỗng trầm ngâm: “Bà này, em… muốn đưa bà về ra mắt mẹ em.”
Bà Thủy giật mình, tim đập thình thịch. Bà nhìn Hùng, thấy nét mặt anh thoáng chút băn khoăn. “Thế sao giờ mới nói?” bà hỏi, giọng khẽ khàng. “Em ngại lắm. Nhà em ở Bình Phước, trong một vùng quê nghèo. Mẹ em ốm yếu, nhà cửa thì dột nát, em sợ bà về lại chê…” Hùng nói, ánh mắt cụp xuống.
Nghe Hùng nói, bà Thủy chỉ thấy thương. Bà nắm lấy tay Hùng, đặt lên bàn một cuốn sổ tiết kiệm. “Anh đừng mặc cảm. Tình cảm của anh với tôi là thật. Nhà cửa có thể sửa sang, nhưng tình người thì không mua được.”
Bà rút ra 800 triệu đồng tiền mặt, đưa cho Hùng. “Anh cầm lấy số tiền này. Về xây lại nhà, sửa sang mọi thứ cho mẹ. Rồi khi xong xuôi, chúng ta sẽ về chung một nhà.”
Hùng mắt sáng rỡ, tay run run nhận lấy bọc tiền. “Em cảm ơn bà. Em sẽ về trước, lo cho mẹ rồi em sẽ quay lại đón bà.”
Sáng hôm sau, Hùng thu dọn đồ đạc, nói lời tạm biệt bà Thủy. Bà đứng ở cổng, nhìn theo bóng Hùng khuất dần trong làn khói bụi của con đường. Trong lòng bà vừa mừng, vừa có chút gì đó bồn chồn khó tả.
Một tuần trôi qua, rồi hai tuần… Hùng bặt vô âm tín. Bà Thủy gọi điện, điện thoại không liên lạc được. Bà tìm đến những người bạn của Hùng, họ đều nói không biết Hùng đi đâu.
Một buổi chiều mưa tầm tã, bà Thủy ngồi thẫn thờ trong xưởng. Một người hàng xóm chạy sang, khuôn mặt hớt hải: “Bà Thủy ơi, có một người phụ nữ vừa đến tìm bà. Bà ấy cứ đứng ngoài cổng, khóc lóc, la hét đòi gặp bà.”
Bà Thủy ra mở cổng. Trước mặt bà là một người phụ nữ trạc tuổi bà, khuôn mặt khắc khổ, ướt sũng nước mưa. Bà ấy nhìn bà Thủy, rồi cất giọng đầy chua chát: “Bà có phải là bà Thủy không? Bà Thủy ở xưởng gỗ này đúng không?” Bà Thủy gật đầu. “Tôi… tôi là mẹ của thằng Hùng…”
Bà Thủy chết sững. “Hùng bảo bà cho nó tiền sửa nhà, tôi mừng quá. Hôm qua tôi đi chợ, nghe mấy bà bán rau kể chuyện. Có một thằng thanh niên, chạc tuổi thằng Hùng nhà tôi, lấy tiền của một bà già góa chồng, rồi bỏ đi theo một con bé trẻ hơn nhiều. Nó còn khoe với cả làng là bà già đấy dại gái, dễ lừa. Bọn họ còn nhắc đến tên bà… tên bà là Thủy… ở Đồng Khởi, Biên Hòa!”
Nghe đến đây, bà Thủy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Bà lùi lại, mắt nhìn người phụ nữ kia đầy hoảng loạn. “Bà… bà nói gì cơ?” “Bà còn chưa biết sao? Nó cầm 800 triệu của bà, không phải để sửa nhà. Nó mua vàng, mua xe máy, dẫn con bé người yêu đi du lịch khắp nơi. Nó nói với mẹ nó… con gái bây giờ không ai lại đi yêu một bà già…”
Bà Thủy ngã quỵ. Bà không khóc, mà chỉ ngồi đó, nhìn vào khoảng không vô định. Tiếng cưa máy trong xưởng đã ngừng từ lâu, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách và tiếng nấc nghẹn ngào của người mẹ tội nghiệp…