Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Chồng tôi đi công tác đã 1 tuần, nửa đêm anh chồng sang gõ cửa phòng tôi trong hơi thở dốc và trán lấm tấm 1 hôi

Chồng tôi đi công tác đã 1 tuần, nửa đêm anh chồng sang gõ cửa phòng tôi trong hơi thở dốc và trán lấm tấm 1 hôi

Thanh Thanh 22 Tháng 8, 2025

Đêm sâu thẳm, bóng tối như một tấm màn nhung phủ kín ngôi nhà nhỏ nằm chênh vênh bên sườn đồi. Tiếng gió rít qua khe cửa, mang theo hơi lạnh của mùa thu muộn. Tôi nằm trên giường, chăn kéo đến tận cằm, cố dỗ mình vào giấc ngủ nhưng tâm trí cứ trôi dạt, mơ hồ như làn sương ngoài kia. Chồng tôi, Minh, đã đi công tác hơn một tuần, để lại tôi một mình trong căn nhà này, nơi mà mỗi tiếng động nhỏ cũng đủ khiến tim tôi đập thình thịch.

Đêm ấy, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Không phải tiếng gõ nhẹ nhàng, mà dồn dập, gấp gáp, như thể người đứng ngoài kia đang bị thúc ép bởi một điều gì đó không thể chờ đợi. Tôi ngồi bật dậy, ánh mắt quét qua căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng yếu ớt lọt qua khe rèm. Đồng hồ trên bàn chỉ hai giờ sáng. Ai có thể đến vào giờ này? Tôi nắm chặt mép chăn, cố trấn tĩnh. Tiếng gõ lại vang lên, mạnh hơn, kèm theo một giọng nói trầm thấp, quen thuộc nhưng lại khiến tôi giật mình.

“Linh, mở cửa! Là anh đây.”

Giọng của Huy, anh trai của Minh. Tôi thoáng do dự. Huy và chị dâu tôi, Mai, sống ở căn nhà đối diện, cách một con ngõ nhỏ. Chuyện gì mà anh ấy lại sang đây, giữa đêm thế này? Tôi kéo áo khoác, bước xuống giường, chân trần lạnh buốt trên sàn gỗ. Khi mở cửa, tôi gần như đứng sững. Huy đứng đó, cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi mỏng manh, tóc rối bù, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Dưới ánh sáng lờ mờ từ đèn hành lang, tôi thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, dù đêm lạnh đến cắt da.

“Linh, anh cần hỏi em một chuyện.” Giọng anh gấp gáp, gần như thì thào. “Phòng em có… băng vệ sinh không? Mai đến ngày, nhưng giờ muộn quá, anh không biết mua ở đâu.”

Tôi chớp mắt, đầu óc trống rỗng. Một câu hỏi bình thường, thậm chí có phần vụng về, nhưng lại khiến tôi sững sờ. Tôi chưa bao giờ thấy Huy trong trạng thái này: luống cuống, gần như bất lực. Anh, một người đàn ông luôn điềm tĩnh, mạnh mẽ, giờ đây đứng trước cửa nhà tôi, nửa khuya, với vẻ mặt như một đứa trẻ lạc đường. Tôi gật đầu, cố che giấu sự ngượng ngùng, rồi quay vào phòng lấy một gói băng vệ sinh từ tủ đồ. Khi đưa cho anh, tay tôi khẽ run. Huy cảm ơn vội vàng, rồi quay lưng bước đi, bóng anh khuất dần trong màn đêm.

Tôi đóng cửa, nhưng không thể trở lại giấc ngủ. Câu hỏi của Huy, dù đơn giản, lại mở ra một cánh cửa mà tôi không ngờ tới. Một cảm giác kỳ lạ, lẫn lộn giữa tò mò và bất an, bắt đầu len lỏi trong tôi. Tại sao anh ấy không gọi điện trước? Tại sao phải sang tận đây, giữa đêm thế này? Và tại sao, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi lại thấy một điều gì đó không ổn, như thể có một bí mật đang được giấu kín?

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với cảm giác mệt mỏi. Ánh nắng xuyên qua rèm, rực rỡ nhưng không xua tan được sự uể oải trong tôi. Tôi quyết định sang nhà Huy và Mai, phần vì muốn hỏi thăm, phần vì tò mò về chuyện đêm qua. Khi bước qua ngõ, tôi thấy Mai đang đứng ngoài sân, phơi quần áo. Chị mặc một chiếc áo len mỏng, khuôn mặt bình thản, nhưng đôi mắt lại có gì đó xa xăm. Tôi chào chị, cố ý nhắc lại chuyện đêm qua với giọng đùa cợt.

“Chị Mai, đêm qua anh Huy làm em giật cả mình. Nửa đêm sang gõ cửa xin băng vệ sinh, trông anh ấy hoảng loạn ghê.”

Mai khựng lại, tay đang cầm chiếc áo sơ mi chợt ngừng giữa không trung. Chị quay sang tôi, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên. “Băng vệ sinh? Huy sang nhà em xin à? Chị… chị đâu có cần.”

Tim tôi như hụt một nhịp. “Chị nói gì? Anh ấy bảo chị đến ngày, nên anh ấy…”

Mai lắc đầu, giọng chị trầm xuống. “Không, Linh. Chị không đến ngày. Hôm qua chị đi ngủ sớm, còn Huy nói có việc phải ra ngoài. Chị tưởng anh ấy đi gặp bạn.”

Câu nói của Mai như một nhát dao cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đứng đó, miệng khẽ mở nhưng không thốt nên lời. Nếu không phải vì Mai, vậy tại sao Huy lại nói dối? Và tại sao anh ấy lại chọn cách xuất hiện kỳ lạ như vậy, giữa đêm, với một lý do mà giờ đây tôi nhận ra là không thật?

Tôi trở về nhà, đầu óc quay cuồng. Cả ngày hôm ấy, tôi không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Tôi bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ mà trước đây tôi bỏ qua. Huy và Mai, cặp đôi mà tôi luôn nghĩ là hoàn hảo, dường như đang có những vết nứt mà tôi chưa từng nhận ra. Mai thường xuyên vắng nhà, nói là đi dạy yoga ở trung tâm, nhưng có lần tôi vô tình thấy chị đứng một mình ở bến xe buýt, ánh mắt trống rỗng. Huy thì hay thức khuya, tôi từng nghe tiếng anh đi đi lại lại trong sân vào những đêm muộn. Và giờ đây, câu chuyện về gói băng vệ sinh càng khiến tôi nghi ngờ.

Đêm thứ hai, tôi quyết định không ngủ. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con ngõ tối om. Khoảng một giờ sáng, tôi thấy bóng dáng Huy bước ra khỏi nhà. Anh không mặc quần đùi như đêm trước, mà ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng và quần tây, như thể chuẩn bị đi đâu đó quan trọng. Tôi không hiểu tại sao mình làm vậy, nhưng tôi đã mặc áo khoác, đi giày, và lặng lẽ bám theo anh.

Huy đi bộ qua con đường nhỏ dẫn xuống thị trấn. Đêm khuya, đường vắng tanh, chỉ có tiếng bước chân của anh vang lên đều đặn. Tôi giữ khoảng cách, tim đập thình thịch, vừa lo bị phát hiện, vừa bị thôi thúc bởi một linh cảm kỳ lạ. Anh dừng lại trước một ngôi nhà cũ, nằm khuất sau hàng cây bạch đàn. Cửa sổ ngôi nhà sáng ánh đèn vàng yếu ớt. Huy gõ cửa, và một người phụ nữ mở cửa. Tôi không nhìn rõ mặt cô ta, nhưng dáng người mảnh mai, mái tóc dài buông xõa. Họ nói gì đó rất nhanh, rồi Huy bước vào trong, cửa đóng lại sau lưng anh.

Tôi đứng đó, dưới bóng cây, cảm giác như đất dưới chân mình đang sụp xuống. Người phụ nữ đó là ai? Tại sao Huy lại đến đây, giữa đêm? Và tại sao anh lại nói dối tôi về chuyện băng vệ sinh? Tôi muốn gõ cửa, muốn đối chất, nhưng chân tôi như bị đóng đinh. Tôi quay về, đầu óc rối bời, những câu hỏi không lời đáp cứ xoáy sâu vào tâm trí.

Những ngày sau đó, tôi cố gắng hành xử như không có chuyện gì xảy ra. Tôi vẫn gặp Mai, vẫn cười nói, nhưng mỗi lần nhìn chị, tôi lại cảm thấy một nỗi áy náy khó tả. Tôi biết mình đang giữ một bí mật, nhưng tôi không biết phải làm gì với nó. Tôi gọi điện cho Minh, kể anh nghe mọi chuyện, nhưng anh chỉ cười, bảo tôi đừng suy nghĩ lung tung. “Huy là người đàng hoàng, em. Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi.”

Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ. Tôi bắt đầu để ý hơn đến Huy. Anh vẫn cư xử bình thường, vẫn chào tôi mỗi sáng với nụ cười thân thiện, nhưng tôi nhận ra ánh mắt anh đôi khi lảng tránh. Một buổi tối, khi tôi đang dọn dẹp bếp, chuông điện thoại reo. Là một số lạ. Tôi bắt máy, và một giọng nữ vang lên, nhỏ nhẹ nhưng lạnh lùng.

“Cô là Linh, phải không? Tôi biết chuyện của Huy. Gặp tôi đi, nếu cô muốn biết sự thật.”

Tôi không kịp hỏi gì thêm, người phụ nữ đã cúp máy, nhưng nhắn lại một địa chỉ: chính ngôi nhà cũ dưới hàng bạch đàn. Tôi không biết mình có nên đi hay không, nhưng cảm giác tò mò, lẫn với một chút sợ hãi, đã thúc đẩy tôi. Đêm đó, tôi lại đứng trước ngôi nhà ấy, tay run run gõ cửa.

Người phụ nữ mở cửa không phải là người lạ. Đó là Hương, cô bạn thân cũ của Mai, người mà tôi từng gặp vài lần trong những buổi tụ họp gia đình. Hương mời tôi vào, ánh mắt cô sắc lạnh nhưng không thù địch. Cô rót cho tôi một ly nước, rồi bắt đầu kể.

“Huy không ngoại tình, nếu đó là điều cô đang nghĩ,” Hương nói, giọng đều đều. “Nhưng anh ấy đang che giấu một bí mật lớn hơn.”

Hương kể rằng Mai mắc một căn bệnh hiếm, một dạng rối loạn máu khiến chị thường xuyên mệt mỏi, mất ngủ, và đôi khi rơi vào trạng thái trầm cảm. Huy đã cố gắng che giấu chuyện này, không chỉ với tôi mà cả với gia đình. Anh không muốn Mai bị nhìn bằng ánh mắt thương hại. Đêm hôm ấy, khi Huy sang xin băng vệ sinh, thực ra là vì Mai bị xuất huyết bất thường, nhưng anh không muốn nói rõ. Hương, người duy nhất biết chuyện, đã giúp Huy chăm sóc Mai, nhưng cô cũng đang dần kiệt sức.

“Vậy tại sao cô gọi tôi?” Tôi hỏi, giọng run run.

Hương nhìn thẳng vào mắt tôi. “Vì Mai cần cô. Huy không thể một mình gánh vác mãi được. Và tôi… tôi sắp rời đi. Tôi không thể tiếp tục.”

Tôi trở về nhà, lòng nặng trĩu. Tôi nghĩ về Mai, về những lần chị cười tươi nhưng ánh mắt lại buồn bã. Tôi nghĩ về Huy, người đàn ông mạnh mẽ nhưng đang âm thầm chịu đựng. Và tôi nghĩ về chính mình, người đã nghi ngờ, đã sợ hãi, mà không hề biết sự thật đau lòng đằng sau.

Đêm cuối cùng trước khi Minh trở về, tôi quyết định sang nhà Huy và Mai. Tôi gõ cửa, và lần này, chính Mai ra mở. Chị nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại im lặng. Tôi nắm tay chị, nhẹ nhàng nói: “Chị Mai, em biết rồi. Em sẽ ở đây, cùng anh chị.”

Mai bật khóc, ôm lấy tôi. Huy đứng phía sau, ánh mắt anh đỏ hoe nhưng tràn đầy cảm kích. Đêm ấy, chúng tôi ngồi bên nhau, nói về những điều mà trước giờ không ai dám nhắc đến. Tôi nhận ra, trong bóng tối của những bí mật, tình thân vẫn là ánh sáng duy nhất dẫn lối.

Nhưng điều bất ngờ nhất, tôi chỉ biết sau này, khi Minh trở về. Anh không chỉ là người chồng yêu thương tôi, mà còn là người đã âm thầm sắp xếp để Hương liên lạc với tôi, để tôi trở thành một phần trong câu chuyện của Mai và Huy. Minh biết tôi sẽ không đứng ngoài, biết rằng trái tim tôi đủ lớn để bao dung và chia sẻ. Và chính anh, từ xa, đã là sợi dây kết nối tất cả chúng tôi.

Đêm ấy, khi tôi nằm bên Minh, nghe tiếng gió thổi qua khe cửa, tôi nhận ra rằng đôi khi, những tiếng gõ cửa giữa đêm không chỉ mang đến bất ngờ, mà còn là lời nhắc nhở về những điều quan trọng nhất trong cuộc đời: sự thật, tình thân, và lòng trắc ẩn.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Hôm nay mẹ đến không phải để chúc phúc. Mẹ muốn đòi lại thứ thuộc về con trai quá cố của mẹ…

Hôm nay mẹ đến không phải để chúc phúc. Mẹ muốn đòi lại thứ thuộc về con trai quá cố của mẹ…

Chồng đ/uổi vợ mới s:;inh 3 ra khỏi nhà vì con hoàn toàn không giống mình, 10 năm sau điều b:;ất ngờ đến …

Chồng đ/uổi vợ mới s:;inh 3 ra khỏi nhà vì con hoàn toàn không giống mình, 10 năm sau điều b:;ất ngờ đến …

HOT NEWS

  • Họ hàng, bạn bè, hàng xóm ai gặp cũng nói:  “Con nhỏ cần đàn bà chăm, cậu tính đi bước nữa đi.”
    Họ hàng, bạn bè, hàng xóm ai gặp cũng nói: “Con nhỏ cần đàn bà chăm, cậu tính đi bước nữa đi.”
  • Hàng xóm kéo đến xem, chỉ trỏ, bàn tán. Họ vốn ngưỡng mộ “gia đình hạnh phúc” này, giờ thấy cảnh ấy thì ai cũng thở dài: Ác giả ác báo.
    Hàng xóm kéo đến xem, chỉ trỏ, bàn tán. Họ vốn ngưỡng mộ “gia đình hạnh phúc” này, giờ thấy cảnh ấy thì ai cũng …
  • Sinh con được 1 tháng, phát hiện đêm nào chồng cũng trộm sữa mang về nhà chồng – lén theo sau, tôi sốc nặng khi thấy…
    Sinh con được 1 tháng, phát hiện đêm nào chồng cũng trộm sữa mang về nhà chồng – lén theo sau, tôi sốc nặng khi …
  • Người phụ nữ kia lúng túng: “Chị… em xin lỗi. Em và anh ấy sống với nhau gần ba năm nay rồi. Em không biết chị còn… trở về.”
    Người phụ nữ kia lúng túng: “Chị… em xin lỗi. Em và anh ấy sống với nhau gần ba năm nay rồi. Em không biết …
  • Nữ Cảnh Sát bị đuổi ra khỏi nhà khi mới sinh con – 7 năm sau khiến cả nhà chồng phải quỳ gối xin lỗi
    Nữ Cảnh Sát bị đuổi ra khỏi nhà khi mới sinh con – 7 năm sau khiến cả nhà chồng phải quỳ gối xin lỗi
  • 61 tuổi, tôi tái giá với mối tình đầu: Đêm tân hôn, vừa cởi áo vợ, tôi bỗng giật mình, đau xót khi nhìn thấy…
    61 tuổi, tôi tái giá với mối tình đầu: Đêm tân hôn, vừa cởi áo vợ, tôi bỗng giật mình, đau xót khi nhìn thấy…
  • Phục vụ mẹ chồng 15 năm, bà để lại 3 căn nhà cho em dâu – tôi nhặt cái ca cũ bà vứt đi khiến cả nhà phát sốc…
    Phục vụ mẹ chồng 15 năm, bà để lại 3 căn nhà cho em dâu – tôi nhặt cái ca cũ bà vứt đi khiến …
  • Một người chồng kiếm được 100 triệu mỗi tháng… vậy mà anh ta chỉ đưa cho vợ 100 nghìn mỗi ngày. Suốt năm năm dài đằng đẵng, cô sống trong oán giận và nghi ngờ – nhục nhã, tổn thương, và tin chắc rằng anh ta đang che giấu một người phụ nữ khác. Rồi một buổi sáng định mệnh, bi kịch ập đến: anh ta qua đời trong một tai nạn xe hơi kinh hoàng. Và chỉ khi cô mở két sắt anh ta để lại… cả thế giới của cô mới sụp đổ. Mọi bí mật, mọi sự thật đều ùa về.
    Một người chồng kiếm được 100 triệu mỗi tháng… vậy mà anh ta chỉ đưa cho vợ 100 nghìn mỗi ngày. Suốt năm năm dài …
  • “Con trai nói thẳng: ‘Nhà này không còn chỗ cho bố nữa’, tôi lặng lẽ rời đi. Nhưng chỉ một ngày sau, việc tôi làm với số tiền dành dụm cả đời đã khiến cả gia đình sững sờ…”
    “Con trai nói thẳng: ‘Nhà này không còn chỗ cho bố nữa’, tôi lặng lẽ rời đi. Nhưng chỉ một ngày sau, việc tôi làm …

Bài viết mới

  • Khinh nhà gái nghèo, mẹ chồng không cho tổ chức đám cưới bên nhà gái
    Khinh nhà gái nghèo, mẹ chồng không cho tổ chức đám cưới bên nhà gái
    Ngày họp bàn cưới, bà Dung – mẹ chú rể …
  • Mẹ chồng trao vàng cưới nhưng chỉ trao cho con trai chứ không trao cho con dâu
    Mẹ chồng trao vàng cưới nhưng chỉ trao cho con trai chứ không trao cho con dâu
    Ngày cưới của Nam và Hương, sảnh tiệc đông nghịt …
  • Phố bị lụt bố vẫn lặn lội mang đồ đi từ quê rồi chèo thuyền mang vào tận cửa nhà con gái nhưng mẹ chồng không cho lấy
    Phố bị lụt bố vẫn lặn lội mang đồ đi từ quê rồi chèo thuyền mang vào tận cửa nhà con gái nhưng mẹ chồng …
    Mưa đổ trắng trời từ chiều, nước sông cuộn lên …
  • Vợ được bố mẹ đẻ cho 3 căn nhà mặt phố, tôi muốn cô ấy bán rẻ cho em trai đang thuê trọ 1 căn nhưng cô ấy chối từ
    Vợ được bố mẹ đẻ cho 3 căn nhà mặt phố, tôi muốn cô ấy bán rẻ cho em trai đang thuê trọ 1 căn …
    Tôi năm nay 42 tuổi, đã kết hôn hơn 14 …
  • Vợ trở dạ nhưng chồng vẫn bận hú hí với nhân tình tận Sài Gòn
    Vợ trở dạ nhưng chồng vẫn bận hú hí với nhân tình tận Sài Gòn
    Hương, mang thai tháng thứ chín, người nặng nề, bụng …
  • Mới chia tay được 2 tháng, tôi đã gặp người yêu cũ đi khám thai ở bệnh viện phụ sản
    Mới chia tay được 2 tháng, tôi đã gặp người yêu cũ đi khám thai ở bệnh viện phụ sản
    Tôi đưa My đi khám thai vào một buổi sáng …
  • “Người già thường hay làm quá, không cần tốn nhiều tiền thế làm gì, mà anh cũng không có nghĩa vụ phải trả cho mẹ em”
    “Người già thường hay làm quá, không cần tốn nhiều tiền thế làm gì, mà anh cũng không có nghĩa vụ phải trả cho mẹ …
    “Mẹ Đẻ Cần 20 Triệu Trả Viện Phí, Chồng Bảo …
  • Về nhà chồng ở Hà Giang, sau khi cho gia đình tôi đi bộ qua cả quả đồi, bố mẹ chồng đãi bằng bữa cơm với mèn mén
    Về nhà chồng ở Hà Giang, sau khi cho gia đình tôi đi bộ qua cả quả đồi, bố mẹ chồng đãi bằng bữa cơm …
    Đêm ấy, gió từ đá tai mèo thổi xuống như …
  • Cả làng Xuyên Hạ đồn rằng Nam, thằng phụ hồ nghèo rớt mồng tơi, trúng số tình duyên — vì quen được cô gái hát ở quán Đêm Thơm
    Cả làng Xuyên Hạ đồn rằng Nam, thằng phụ hồ nghèo rớt mồng tơi, trúng số tình duyên — vì quen được cô gái hát …
    Cả làng Xuyên Hạ đồn rằng Nam, thằng phụ hồ …
  • Thấy nhà người yêu quá giàu mà gia cảnh mình nghèo khó nên tôi đã thuê 2 người đóng giả bố mẹ, ngày lại mặt, một vị khách không mời lại tới
    Thấy nhà người yêu quá giàu mà gia cảnh mình nghèo khó nên tôi đã thuê 2 người đóng giả bố mẹ, ngày lại mặt, …
    Đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ lại buổi “lại …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]