Mẹ chồng bỗng đưa cho tôi 500 triệu bảo tôi hãy đi du lịch nước ngoài cho kh//uây kh//ỏa, ngày ra sân bay, tôi âm thầm quay lại thì phát hiện ra sự thật kinhhoang…
Tôi và chồng kết hôn đã năm năm. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ mình may mắn khi có mẹ chồng tâm lý. Bà hiền lành, ít khi can thiệp sâu, lại hay khuyên nhủ nhẹ nhàng.
Gần đây, tôi thường xuyên rơi vào trạng thái mệt mỏi, làm việc căng thẳng, sức khỏe tinh thần giảm sút. Chồng tôi thì lại bận rộn với công việc, ít có thời gian quan tâm. Mẹ chồng nhìn thấy tôi phờ phạc nên một hôm bà gọi tôi xuống phòng khách, nhẹ nhàng đặt trước mặt tôi một chiếc phong bì dày cộp.
“Con cầm lấy, trong này có 500 triệu. Con hãy đi du lịch nước ngoài một chuyến, nghỉ ngơi cho thoải mái. Con đi vài tuần để tinh thần được khuây khỏa, về rồi tính tiếp.”
Tôi sững người. Chưa bao giờ mẹ chồng lại đưa cho tôi một số tiền lớn đến vậy, lại còn khuyên đi chơi. Thoạt đầu tôi cảm động vô cùng, nghĩ rằng bà thật sự thương mình. Nhưng rồi, trong lòng lại trỗi dậy chút nghi ngờ mơ hồ: vì sao bà lại muốn tôi rời khỏi nhà vào đúng lúc này?
Tôi vẫn nghe lời, chuẩn bị hành lý, thậm chí còn đặt vé máy bay đi châu Âu. Chồng tôi cũng không phản đối, chỉ bảo: “Em đi đi, coi như thay đổi không khí. Ở nhà có mẹ lo rồi.” Câu nói ấy khiến tôi càng khó tả.
Ngày ra sân bay, mẹ chồng còn đích thân đưa tôi đi, dặn dò đủ điều. Tôi mỉm cười gượng gạo, ôm lấy bà như lời chào tạm biệt. Nhưng ngay khi bà quay lưng rời đi, tôi lập tức nảy ra ý định: tôi sẽ giả vờ bay, nhưng thật ra sẽ âm thầm quay lại. Tôi muốn biết, trong thời gian tôi vắng mặt, trong nhà rốt cuộc có chuyện gì.
Tôi thuê taxi quay lại, xuống xe ở cách nhà vài trăm mét rồi lặng lẽ đi bộ. Khi vừa đến đầu ngõ, tim tôi đập thình thịch. Cửa nhà mở toang, bên trong có tiếng nói cười rộn rã. Tôi nép vào góc tường quan sát. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi gần như chết lặng: trong phòng khách, chồng tôi và một cô gái trẻ đang ngồi gần gũi, trò chuyện vui vẻ. Người con gái ấy còn vô tư dựa vào vai chồng tôi.
Điều khiến tôi ngỡ ngàng hơn cả là mẹ chồng cũng có mặt. Bà không hề phản đối, trái lại còn vui vẻ bày thêm đồ ăn, cười nói:
“Con dâu đã đi rồi, từ nay các con cứ thoải mái. Mẹ cũng chỉ mong thằng Hùng có người ở bên quan tâm. Con bé này dễ thương, ngoan ngoãn, mẹ rất ưng.”
Tai tôi ù đi. Thì ra, chuyến du lịch mà bà sắp xếp cho tôi chỉ là cái cớ để tạm thời đưa tôi ra khỏi nhà, dọn đường cho người khác bước vào. 500 triệu kia, hóa ra chẳng qua là khoản “an ủi” để tôi rời đi trong yên lặng.
Tối hôm đó, tôi không trở về nhà nữa. Tôi thuê một phòng khách sạn nhỏ, cả đêm trằn trọc không ngủ được. Đau đớn, nhưng tôi không cho phép bản thân gục ngã. Tôi biết, nếu im lặng thì tôi sẽ mãi là người chịu thiệt.
Ngày hôm sau, tôi âm thầm liên hệ với luật sư, nhờ tư vấn thủ tục phân chia tài sản và chuẩn bị giấy tờ cần thiết. Tôi còn nhờ người quen ghi lại bằng chứng rõ ràng. Tôi muốn mọi chuyện được giải quyết minh bạch.
Hai tuần sau, khi họ vẫn nghĩ tôi đang tung tăng ở trời Âu, tôi xuất hiện trong phòng khách, cùng với luật sư và vài tờ giấy trên tay. Khuôn mặt họ tái mét. Chồng tôi lắp bắp, mẹ chồng bối rối, còn cô gái kia thì vội vàng tránh mặt.
Tôi nhìn thẳng vào mắt họ, giọng bình thản nhưng dứt khoát:
“Cảm ơn 500 triệu mẹ đã cho con. Con sẽ dùng nó để bắt đầu một cuộc sống mới, tự do và nhẹ nhõm hơn. Từ nay, con không còn liên quan đến gia đình này nữa.”
Nói rồi, tôi đặt tờ giấy ly hôn lên bàn, quay lưng bước đi, không ngoảnh lại. Lần này, tôi mới thực sự rời khỏi căn nhà ấy – nhưng không phải với tâm thế của một người bị bỏ rơi, mà là của một người phụ nữ đủ mạnh mẽ để chọn hạnh phúc cho chính mình.