Người đàn ông góa vợ, về hưu sớm, sống trong căn nhà ba gian cũ kỹ với con dâu và đứa cháu nội. Ai nhìn vào cũng bảo ông Nhân là người phúc hậu, sống hiền lành, cả đời vì gia đình. Nhưng không ai biết rằng, đêm đêm, sau vách gỗ mỏng manh ấy là một trận chiến âm thầm – giữa bản năng và lý trí, giữa sự thèm muốn bệnh hoạn và chút nhân cách cuối cùng còn sót lại trong ông.
Ông không ngủ được. Tiếng ngáy nhẹ nhàng của Tuyền – con dâu ông – vọng qua vách gỗ như rót dầu vào ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lòng. Từ ngày vợ ông mất, cô Tuyền cùng cháu chuyển về đây sống. Cô đảm đang, hiền lành, không chỉ lo cho con mà còn chăm sóc cả bố chồng như ruột thịt. Nhưng chính cái tình cảm ấm áp, vô tư đó lại khiến ông Nhân rối bời. Ông bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt khác. Và ông sợ… sợ có một ngày lý trí không còn thắng nổi.
Ngày đen tối đó đến bất ngờ, trong dáng vẻ bình thường nhất.
“Bố ơi, trường cu Đức tổ chức cho học sinh đi dã ngoại hai ngày một đêm, con đăng ký cho cháu đi nha bố,” Tuyền vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, tay cầm tờ đơn từ nhà trường.
Ông Nhân gật đầu, giọng đều đều: “Ừ, cho cháu nó đi. Cho nó giao lưu với bạn bè.”
Tối hôm đó, nhà chỉ còn lại hai người. Sau bữa cơm, ai về phòng nấy. Tuyền vừa livestream bán hàng vừa tranh thủ chốt đơn. Tiếng chuông từ điện thoại vang lên, là giọng ông Nhân khàn khàn:
“Con rảnh không Tuyền ơi? Qua dán miếng dán lưng giùm bố, đau quá.”
“Dạ, bố đợi con 5 phút nha.”
Tuyền gõ cửa, ông Nhân bảo vào. Cô vừa dán cao, vừa xoa bóp lưng vai như mọi khi. Nhưng khác lần trước, hôm nay không có cu Đức ngồi cạnh, căn phòng im ắng đến lạ. Ông Nhân run người mỗi khi bàn tay Tuyền chạm vào. Rồi… ông đưa tay nắm lấy tay cô.
“Bố… bố…” – ông lắp bắp, hơi thở gấp gáp, mắt đỏ hoe.
Tuyền đứng sững lại. Đôi mắt cô không còn ngơ ngác nữa. Cô từ từ rút tay ra, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
“Bố không cần nói gì đâu… vì camera đang quay lại hết rồi.”
Ông Nhân chết sững.
Từ góc phòng, một chiếc camera nhỏ cỡ ngón tay hiện đèn đỏ nhấp nháy. Tuyền rút điện thoại ra, mở một đoạn ghi hình vài phút trước – đủ để chứng minh mọi chuyện.
“Con đã nghi từ lâu rồi. Những ánh mắt, cách bố nhìn, mấy lần con phơi đồ bị xáo trộn… Con không muốn tin, nhưng giờ thì con không thể không làm rõ.”
Ông Nhân bật ngửa, mặt trắng bệch. Câu nói cuối cùng của ông trước khi ngã quỵ không phải là một lời xin lỗi, mà là:
“Con… tính báo công an sao…?”
Tuyền lặng im, nhìn người đàn ông từng là chỗ dựa tinh thần của cô giờ đây nằm co rúm lại như một kẻ tội đồ. Cô không trả lời. Cô chỉ gửi đoạn video đó vào một hòm mail mang tên: “Gửi chính bố của con trai tôi – để ông nhớ mãi về giới hạn cần có trong một gia đình.”