Thấy mẹ t///át vợ đến bật m////áu miệng, chồng m/ặc vợ nằm đó rồi đem thứ này xuống khiến bà ch///ết s//ững…
Tôi và An cưới nhau sau ba năm yêu đương. An là cô gái dịu dàng, học thức, lại luôn biết cách đối nhân xử thế. Nhưng từ ngày bước chân về nhà chồng, cô trở thành “cái gai” trong mắt mẹ tôi. Bà vốn mong tôi lấy người môn đăng hộ đối, trong khi An chỉ là giáo viên bình thường.
Những va chạm nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày cũng đủ khiến mẹ tôi cau có. An cố gắng nhẫn nhịn, nhưng càng nhịn, bà càng lấn tới. Tôi kẹt giữa tình mẹ và tình vợ, nhiều lần chỉ biết im lặng.
Hôm ấy là ngày giỗ bố tôi. An dậy sớm nấu nướng, bưng mâm cỗ lên bàn thờ. Chỉ vì sơ ý làm đổ bát canh, mẹ tôi nổi trận lôi đình. Trước mặt họ hàng, bà giáng cho An một cái tát nảy lửa. Khóe môi An bật đỏ, thân hình nhỏ bé loạng choạng ngã xuống nền.
Cả nhà im phăng phắc. Vợ tôi nằm đó, đôi mắt ầng ậc nước, còn mẹ tôi thì hất hàm, giọng lạnh tanh:
– “Thứ con dâu hậu đậu, làm mất mặt cả nhà!”
Tôi đứng lặng người. Tim tôi thắt lại khi thấy An ôm mặt, nhưng tôi không chạy đến đỡ. Tôi quay đi, bước vội lên phòng. Ai cũng nghĩ tôi bỏ mặc vợ, nhu nhược trước mẹ. Ánh mắt họ hàng lắc đầu, còn mẹ tôi thì càng đắc ý.
Nhưng không ai biết, tôi bước đi là để làm một việc khác. Tôi vào phòng, mở tủ, lấy ra một tập giấy tờ đã chuẩn bị sẵn. Đó là sổ đỏ ngôi nhà – tài sản duy nhất bố tôi để lại. Bao lâu nay, mẹ luôn tự hào rằng căn nhà này là “mồ hôi nước mắt” của bà, dùng nó để áp chế vợ tôi. Nhưng sự thật là, bố tôi trước khi mất đã để lại giấy tờ đứng tên tôi – con trai duy nhất.
Tôi ôm tập giấy, bước xuống nhà. Tất cả mọi người ngơ ngác. Tôi tiến đến bên mẹ, đặt thẳng xấp sổ đỏ và di chúc lên bàn, giọng bình tĩnh nhưng rắn rỏi:
– “Mẹ à, bao năm nay con không nói, vì muốn giữ yên ấm. Nhưng hôm nay mẹ đã đi quá giới hạn. Căn nhà này là di sản bố để lại cho con. Nếu mẹ không thể chấp nhận An, thì chính con và vợ sẽ dọn đi. Khi đó, mẹ sẽ sống một mình trong căn nhà rộng lớn này. Còn quyền sở hữu, con có toàn bộ giấy tờ chứng minh. Mẹ đừng nghĩ con yếu đuối mà muốn làm gì cũng được.”
Căn phòng chết lặng. Mẹ tôi sững người, mặt trắng bệch. Bà không ngờ đứa con trai vẫn tưởng hiền lành, nhẫn nhịn lại có thể thẳng thắn đến thế.
Tôi đỡ An đứng dậy, lau những giọt nước mắt trên gương mặt vợ. Giọng tôi run nhưng dứt khoát:
– “Anh xin lỗi vì đã để em chịu ấm ức. Nhưng từ nay, anh sẽ không để ai làm em đau thêm lần nào nữa.”
Mẹ tôi run rẩy, ngồi phịch xuống ghế. Lần đầu tiên, bà không còn lời nào để nói. Trước sự chứng kiến của họ hàng, bà lặng lẽ cúi đầu.
Sau hôm ấy, thái độ của mẹ thay đổi hẳn. Bà ít lời hơn, không còn chì chiết như trước. Tôi biết, cú sốc ấy khiến bà hiểu rằng, nếu cứ tiếp tục, bà sẽ mất cả con lẫn cháu.
An vẫn hiền lành, vẫn chăm sóc mẹ chồng chu đáo, dù trong lòng còn nhiều vết thương. Nhưng chính sự mạnh mẽ của tôi hôm đó đã khiến cô tin rằng, hôn nhân này xứng đáng để cô tiếp tục.
Tôi rút ra một điều: trong gia đình, đôi khi im lặng không phải là nhẫn nhịn, mà là chuẩn bị cho khoảnh khắc đứng lên bảo vệ người mình yêu thương. Và khi khoảnh khắc ấy đến, sự kiên quyết sẽ thay đổi tất cả.