Tiếng gió rít gào như muốn xé toạc cả bầu trời, mưa trút xuống mặt đường cao tốc như những mũi roi quất vào mặt kính xe. Giữa trưa, bầu trời tối sầm lại, đèn pha xe cộ hắt lên những vệt sáng loang loáng. Các tài xế chạy chậm chạp, căng mắt bám lấy làn đường đang ngập nước. Giữa khung cảnh ấy, một chiếc xe bốn chỗ màu bạc lạc lõng, trong xe là một đôi vợ chồng trẻ. Người vợ đang mang thai 5 tháng, tay ôm chặt lấy bụng, ánh mắt hoảng sợ. Người chồng thì gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ.
“Anh làm ơn lái chậm lại! Con đang đạp… em sợ…” – giọng người vợ run run, cố níu lấy tay chồng. Nhưng đáp lại, người đàn ông hét lớn, tiếng gầm át cả tiếng mưa:“Cô im đi! Tôi đã nói rồi, tôi mù mới cưới cô! Giờ cô làm khổ tôi đủ rồi!”
Người vợ chết lặng. Câu nói ấy như nhát dao đam vào tim. Nước mắt hòa lẫn với mưa trên kính xe. Cô chưa kịp phản ứng thì xe tấp gấp vào lề đường, bánh xe rít lên kèn kẹt. Anh ta mở cửa, rồi bất ngờ kéo tay vợ.
“Xuống đi! Ở lại đây mà khóc than với cái bụng đó!” – anh ta gằn giọng, mặc kệ tiếng van xin yếu ớt:“Anh ơi, đừng bỏ em… trời đang bão… em không đi nổi đâu…”
Nhưng đáp lại chỉ là cú xô mạnh. Người vợ ngã dúi dụi xuống mặt đường trơn trượt, đầu gối sượt vào nhựa đau rát. Cửa xe sập lại, chiếc ô tô lao đi trong cơn mưa trắng xóa, để lại một người phụ nữ bụng bầu chơ vơ bên mép cao tốc.
Gió lạnh quất vào mặt, quần áo ướt sũng, bụng nặng trĩu khiến từng bước đi của cô khó nhọc. Tiếng còi xe tải, tiếng nước bắn tung tóe càng làm nỗi sợ hãi chồng chất. Cô cố gắng vẫy tay cầu cứu, nhưng giữa cơn bão, chẳng có ai dừng lại. Mắt mờ đi, tai ù đặc, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: phải sống cho con.
Hai giờ đồng hồ trôi qua. Người chồng quay lại. Có lẽ lương tâm dằn vặt, hoặc chỉ đơn giản vì sợ tai tiếng, anh ta lái xe chậm dần và dừng ở đúng chỗ đã bỏ vợ lại. Nhưng khi mở cửa bước xuống, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta chết lặng.
Người vợ nằm co quắp bên vệ đường, áo váy ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền. Cánh tay vẫn ôm chặt bụng, như một bản năng cuối cùng để bảo vệ sinh linh trong đó. Xung quanh, vài người đi đường đã dừng xe, đứng nép vào nhau trong cơn mưa, ánh mắt đầy xót xa.
Anh ta lao đến, lay gọi điên dại:“Em ơi! Tỉnh lại đi! Đừng… đừng bỏ tôi mà!”
Nhưng tất cả chỉ còn là tiếng mưa đập xuống mặt đường, lạnh lẽo và nhói buốt
Âm thanh còi xe cứu thương xé tan tiếng mưa nặng hạt. Người vợ được vài người tốt bụng đưa lên cáng, đưa vào bệnh viện gần nhất. Người chồng chạy theo, mặt tái mét, bước chân run rẩy như kẻ vừa tỉnh mộng. Anh ta không ngờ chỉ trong vài giờ, sự giận dữ mù quáng của mình có thể đẩy mọi thứ đến bờ vực.
Tại phòng cấp cứu, ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên gương mặt người phụ nữ. Cô vẫn nhắm nghiền mắt, môi tím tái, hơi thở yếu ớt. Các bác sĩ hối hả:“Bệnh nhân mang thai 5 tháng, tụt huyết áp nặng, có dấu hiệu mất nước và suy kiệt. Chuẩn bị truyền dịch, theo dõi tim thai!”
Người chồng đứng bên ngoài, lồng ngực thắt lại. Tiếng tim thai phát ra từ máy monitor đều đều nhưng yếu ớt, như từng nhát dao cứa vào lương tâm. Trong đầu anh ta vang vọng lại cảnh tượng vài giờ trước: tiếng vợ cầu xin, đôi tay yếu ớt níu lấy anh trong mưa, rồi ánh mắt tuyệt vọng khi bị xô xuống đường.
Anh ta nhớ lại những ngày đầu yêu nhau – khi cô là người phụ nữ hiền lành, luôn tin tưởng anh, bỏ qua mọi khuyết điểm của chồng. Nhưng dần dần, những áp lực công việc, gia đình, cộng thêm sự ích kỷ trong chính bản thân anh đã khiến tình yêu trở thành gánh nặng. Cái thai 5 tháng lẽ ra là niềm vui, thì trong mắt anh chỉ là một xiềng xích. Và hôm nay, cơn bão ngoài trời chẳng dữ dội bằng cơn bão trong lòng anh – thứ đã khiến anh đánh mất cả nhân tính.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Một nữ bác sĩ bước ra, gương mặt nghiêm trọng:“Cả hai mẹ con đều thoát chết, nhưng tình trạng sản phụ yếu lắm. Cần chăm sóc, dinh dưỡng và tuyệt đối không được căng thẳng thêm. Nếu không, rất dễ xảy ra biến chứng.”
Người chồng gục xuống ghế, mồ hôi túa ra khắp người. May mắn còn cơ hội, nhưng liệu anh có còn tư cách để ở bên cô?
Chiều hôm đó, khi người vợ tỉnh dậy, đôi mắt mở ra yếu ớt. Nhìn thấy chồng, cô quay mặt đi, bàn tay ôm chặt bụng. Anh ta lắp bắp:“Anh xin lỗi… anh sai rồi… em hãy cho anh một cơ hội…”
Nhưng cô chỉ im lặng. Trong lòng cô ngổn ngang – vừa là nỗi sợ hãi, vừa là niềm thất vọng sâu sắc. Người đàn ông mà cô từng tin tưởng, từng trao cả cuộc đời, đã lạnh lùng bỏ mặc mình và con trong cơn bão. Liệu lời xin lỗi có đủ xóa đi vết thương ấy?
Tối hôm đó, mẹ ruột cô đến bệnh viện. Vừa nhìn con gái gầy yếu nằm trên giường, nước mắt bà trào ra. Bà quay sang con rể, ánh mắt vừa giận vừa đau:“Cậu còn coi nó là vợ nữa không? Nó bụng mang dạ chửa, cậu bỏ giữa đường. Nếu hôm nay không có người cứu, thì mẹ con nó đã… Trời đất ơi!”
Người chồng cúi gằm mặt, không nói được một lời. Lời mẹ vợ như những nhát búa đập vào đầu. Anh biết, mọi sự tha thứ giờ đây chẳng còn dễ dàng.
Những ngày sau đó, người vợ được giữ lại bệnh viện để theo dõi. Cơn bão đã tan, nhưng khoảng cách giữa hai vợ chồng lại dày đặc như mây mù. Người chồng vẫn ngày ngày vào viện, mang theo thức ăn, thuốc bổ, quần áo sạch. Anh cố gắng chăm sóc, dọn dẹp, rửa chân tay cho vợ. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng và đôi mắt tránh nhìn.
Trong lòng người vợ, nỗi đau ấy chưa thể lành. Cô nhớ lại khoảnh khắc bị bỏ lại trên cao tốc – tiếng gió rít, mưa quất vào da thịt, từng bước chân lê lết vô vọng. Đứa bé trong bụng đạp liên hồi, như nhắc nhở cô rằng còn có một sinh mạng đang cần mẹ bảo vệ. Chính con đã giúp cô cố gắng sống sót. Và chính vì thế, cô càng không thể dễ dàng tha thứ.
Một buổi chiều, khi cô nằm trong phòng bệnh, người chồng ngồi bên cạnh, giọng run rẩy:“Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không còn mặt mũi nhìn em, nhưng anh xin thề từ nay sẽ không bao giờ buông bỏ em và con nữa. Nếu em không tha thứ, anh vẫn sẽ ở đây, chăm sóc cho đến khi em bình an.”
Người vợ khẽ quay lại, ánh mắt rưng rưng nhưng cương quyết:“Anh nói thì dễ lắm. Nhưng anh có biết khoảnh khắc bị bỏ lại ngoài kia, em đã tuyệt vọng đến mức nào không? Nếu không có người tốt cứu giúp, có lẽ em và con đã chết rồi. Anh có nghĩ đến hậu quả không?”
Người chồng nghẹn lời. Anh biết mình đã gây ra một vết thương không thể xóa. Nhưng lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ nỗi sợ mất đi gia đình, mất đi người vợ và đứa con chưa kịp chào đời.
Sau khi xuất viện, người vợ trở về nhà mẹ đẻ. Cô cần thời gian để hồi phục, và hơn hết là khoảng cách an toàn để nghĩ về con đường phía trước. Người chồng vẫn đến thăm, lặng lẽ mua đồ, đưa tiền, cố gắng chuộc lại lỗi lầm.
Thời gian dần trôi, bụng bầu ngày một lớn. Người vợ nhận ra mình không thể mãi ôm giữ nỗi đau, nhưng cũng không thể quên đi. Cô lựa chọn đặt điều kiện:“Nếu anh thật lòng muốn quay lại, anh phải chứng minh bằng hành động. Em cần một người chồng có trách nhiệm, một người cha biết bảo vệ con. Không phải một kẻ ích kỷ chỉ biết đến mình.”
Người chồng gật đầu, nước mắt lăn dài. Anh hiểu rằng sự tha thứ không đến ngay lập tức, mà phải đổi bằng kiên nhẫn và lòng thành.
Câu chuyện của họ lan truyền trong xóm, trở thành bài học nhức nhối. Người ta nhắc nhau rằng: cơn bão ngoài trời có thể qua, nhưng cơn bão trong lòng nếu không biết giữ, sẽ cuốn phăng cả hạnh phúc gia đình.
Cuối cùng, đứa bé chào đời an toàn. Trong phòng sinh, khi nghe tiếng khóc đầu tiên của con, cả hai vợ chồng đều bật khóc. Người vợ siết tay chồng, nhưng trong lòng vẫn còn một khoảng cách mỏng manh. Cô không hứa sẽ quên, nhưng sẵn sàng cho anh một cơ hội – vì con, và vì một mái ấm thực sự.