L///ừa mẹ đi khám, con gửi thẳng mẹ vào viện dưỡng lão rồi chi//ếm 3 căn nhà – 1 tháng sau, bà khiến họ s//ốc n/ặng…
Bà Lan năm nay 75 tuổi, góa chồng đã hơn 10 năm. Cả đời bà vất vả buôn bán, dành dụm từng đồng để nuôi ba người con ăn học nên người. Khi về già, bà có trong tay ba căn nhà: một căn đang ở, hai căn cho thuê – coi như của để dành. Bà vẫn tự lo được mọi thứ, từ nấu ăn đến đi chợ, chỉ mong con cái yêu thương nhau.
Nhưng càng lớn, các con bà càng xa cách. Con trai cả – anh Cường – là người tính toán, thực dụng. Cô con gái thứ hai – Hạnh – thì luôn nghe lời anh trai. Chỉ có cô út – Mai – là thi thoảng vẫn lui tới chăm mẹ, nhưng lại bị hai anh chị xem thường vì “chẳng có sự nghiệp”.
Một ngày nọ, anh Cường nói với mẹ bằng giọng ân cần lạ thường:
– “Mẹ à, dạo này trông mẹ yếu rồi, hay để con đưa mẹ đi khám tổng quát. Bệnh viện tư này tốt lắm, có cả khu nghỉ dưỡng cho người già.”
Bà Lan mỉm cười, tin tưởng gật đầu. Cả đời bà vẫn nghĩ “con mình chẳng bao giờ hại mình đâu”.
Sáng hôm sau, anh Cường lái xe đưa mẹ đi. Nhưng thay vì đến bệnh viện, xe rẽ vào một viện dưỡng lão cao cấp ở ngoại ô. Khi nhận ra điều đó, bà hoang mang hỏi:
– “Ủa… đây đâu phải bệnh viện, con đưa mẹ đi đâu vậy?”
Anh Cường nắm tay mẹ, giọng dịu dàng:
– “Mẹ cứ nghỉ ngơi ở đây vài hôm cho khỏe. Ở đây có bác sĩ, có người chăm sóc 24/24, chứ mẹ ở nhà một mình nguy hiểm lắm.”
Nói rồi, anh ký giấy gửi mẹ lại, quay đi thật nhanh. Bà Lan gọi theo:
– “Cường! Con ơi, mẹ không muốn ở đây… Mẹ muốn về nhà…”
Nhưng cánh cửa đã khép lại. Bà ngồi lặng lẽ nhìn chiếc xe con trai rời đi trong nước mắt.
Mấy ngày đầu, bà không ăn uống nổi. Mỗi tối, bà ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân có hàng cây phong nhỏ, lòng nghẹn đắng. Bà gọi điện cho con nhưng không ai nghe.
Chỉ có cô Mai – con út – là tìm đến. Nghe mẹ nghẹn ngào nói trong điện thoại, Mai lập tức chạy xe hơn 20 cây số đến viện dưỡng lão. Cô òa khóc khi thấy mẹ gầy rộc đi chỉ sau vài ngày.
– “Sao mẹ không nói với con? Sao anh Cường lại làm vậy chứ?” – Mai nghẹn ngào.
– “Mẹ không muốn con khổ tâm. Chắc anh con có lý do riêng.” – Bà Lan đáp nhỏ, vẫn bênh con trai như mọi lần.
Nhưng khi Mai về nhà mẹ để lấy ít đồ cá nhân, cô chết lặng. Trên bàn là giấy tờ sang tên ba căn nhà cho anh Cường – tất cả đều có chữ ký của bà.
Mai tức tốc quay lại hỏi mẹ. Sau một hồi suy sụp, bà mới thừa nhận:
– “Con à… hôm đó anh con bảo cần mẹ ký giấy để ủy quyền lo việc ngân hàng. Mẹ đâu ngờ đó là giấy chuyển nhượng nhà…”
Mai ôm chặt mẹ, nước mắt chảy dài. Cô biết, mẹ đã bị chính con ruột lừa.
Một tuần sau, bà Lan âm thầm nhờ nhân viên trong viện giúp liên hệ luật sư cũ của chồng. Bà kể lại toàn bộ sự việc, nhờ ông rà soát lại giấy tờ. May mắn thay, bà từng giữ một bản di chúc gốc trong két sắt – bản mà chồng bà lập từ trước, trong đó ghi rõ: “Tài sản chỉ được chia đều cho ba con khi cả hai vợ chồng qua đời.”
Bà giữ im lặng. Bề ngoài vẫn tỏ ra yếu ớt, buồn bã, nhưng trong lòng đã lên kế hoạch.
Một tháng sau, viện dưỡng lão tổ chức chương trình giao lưu “Tình mẹ”. Ban giám đốc mời báo chí đến đưa tin. Khi phóng viên hỏi, bà Lan mỉm cười hiền hậu nói:
– “Tôi vào đây là tự nguyện. Tôi muốn hiểu rõ lòng người – và giờ tôi hiểu rồi.”
Ngay tối hôm đó, bà yêu cầu luật sư công bố bản di chúc cũ trước mặt ba người con. Anh Cường và Hạnh bàng hoàng khi biết toàn bộ việc sang tên nhà đều vô hiệu, vì bà Lan vẫn còn sống và có đầy đủ năng lực pháp lý.
Không dừng lại ở đó, bà tuyên bố:
– “Mẹ đã quyết định sửa di chúc. Toàn bộ tài sản sẽ được hiến cho quỹ xây viện dưỡng lão này. Còn mẹ, mẹ chỉ cần ở đây, nơi người ta đối xử với mẹ bằng tình thương thật lòng.”
Không ai nói được lời nào. Anh Cường mặt tái nhợt, đứng lặng. Cô Hạnh cúi đầu, không dám nhìn mẹ.
Chỉ có Mai bước đến, quỳ xuống nắm tay bà, nấc nghẹn:
– “Con xin lỗi mẹ… Con đã không bảo vệ được mẹ.”
Bà Lan khẽ vuốt tóc con, giọng nhẹ như gió:
– “Không sao đâu con. Mẹ vẫn còn một đứa con biết yêu thương, vậy là đủ rồi.”
Câu chuyện về bà Lan lan khắp mạng xã hội sau đó. Người ta ngưỡng mộ một người mẹ từng bị phản bội nhưng vẫn chọn cách trừng phạt bằng lòng bao dung và trí tuệ.
Một tháng ngắn ngủi đã đủ để bà khiến tất cả bàng hoàng – không phải vì bà trả thù, mà vì bà dạy cho các con một bài học đắt giá về tình người.
Từ đó, mỗi sáng, người ta lại thấy bà Lan ngồi bên cửa sổ, chăm sóc những chậu hoa nhỏ trong viện. Khi có người hỏi có muốn về nhà không, bà chỉ mỉm cười:
– “Tôi đang ở nhà rồi. Ở đây, ít ra tôi được tôn trọng và gọi bằng hai tiếng ‘Mẹ ơi’ bằng cả tấm lòng.”