“Mẹ Đẻ Cần 20 Triệu Trả Viện Phí, Chồng Bảo ‘Không Có Nghĩa Vụ’, Thế Mà Lén Quẹt Thẻ Tôi 2 Tỷ Mua Nhà Cho Mẹ Anh”
Tôi tên Hạnh, 34 tuổi, nhân viên kế toán một công ty tư nhân. Lấy chồng đã 6 năm, cuộc hôn nhân của tôi từng được cả hai họ ca ngợi là “môn đăng hộ đối”. Chồng tôi – Tuấn – làm giám đốc chi nhánh một ngân hàng, nói năng nhã nhặn, ra ngoài luôn tỏ vẻ lịch thiệp. Ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ, chỉ riêng tôi mới hiểu, phía sau cái vẻ hào nhoáng ấy là một người đàn ông lạnh lùng và ích kỷ đến tàn nhẫn.
Mẹ tôi – một người phụ nữ quê chất phác – phát hiện có khối u trong gan. Bác sĩ bảo phải nhập viện mổ gấp, chi phí khoảng 20 triệu đồng. Với nhiều người, số tiền ấy không quá lớn, nhưng với mẹ – người sống bằng tiền bán rau ngoài chợ – đó là cả gia tài.
Tôi gọi cho chồng:– Anh ơi, mẹ em phải mổ gấp. Bác sĩ nói cần tạm ứng 20 triệu, mình gửi về nhé?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi anh hờ hững đáp:– Mẹ em không có bảo hiểm à?– Có, nhưng không đủ. Anh phụ em chút được không?– Em à, người già thường hay làm quá. Họ hay sợ bệnh, chứ có gì nghiêm trọng đâu. Với lại, anh cũng không có nghĩa vụ phải trả tiền cho mẹ em.
Câu nói ấy như nhát dao đam thẳng vào tim tôi. Tôi nghẹn giọng, không biết nói gì hơn ngoài hai chữ “vâng”.
Đêm đó, tôi ôm gối khóc. Không phải vì 20 triệu, mà vì người đàn ông từng thề “yêu em như chính mẹ anh” giờ lại hờ hững đến vô tâm.
Ba ngày sau, tôi rút tiền tiết kiệm gửi về cho mẹ, rồi xin nghỉ phép về quê chăm bà.Đến viện, nhìn mẹ nằm trên giường, gương mặt xanh xao vẫn cố nắm tay tôi:– Con đừng lo, mẹ ổn mà… Đừng để thằng Tuấn biết mẹ làm phiền nhé…Tôi bật khóc:– Anh ấy biết rồi mẹ ạ, nhưng anh bảo “không có nghĩa vụ”.
Mẹ chỉ khẽ cười buồn, như thể điều đó chẳng còn lạ gì trong đời bà.
Một tháng sau ca mổ, mẹ tôi hồi phục dần. Tôi quay lại thành phố, cố gắng sống như chưa từng có chuyện gì. Nhưng định mệnh không để yên.
Hôm đó, tôi nhận tin nhắn ngân hàng báo thẻ tín dụng của tôi vừa bị quẹt giao dịch 2 tỷ đồng để mua nhà. Tôi choáng váng. Tôi đâu có mua gì lớn? Tôi gọi ngay cho ngân hàng. Nhân viên xác nhận:– Giao dịch được thực hiện bởi chồng chị, anh Tuấn. Số tiền thanh toán là 2 tỷ đồng cho hợp đồng mua căn hộ đứng tên mẹ anh ấy.
Tôi chết lặng. Hai tỷ – toàn bộ tiền tích góp mấy năm qua của tôi!
Tôi đợi anh về. Anh bước vào nhà, vừa thấy mặt tôi liền né ánh mắt.– Anh Tuấn, anh giải thích đi! Tại sao anh dùng thẻ của em?Anh nhún vai, giọng thản nhiên:– Thì cũng là tiền trong nhà thôi, mẹ anh cần, anh mua nhà biếu bà. Có gì đâu mà ầm lên?– “Có gì đâu”? – Tôi run giọng – Mẹ tôi cần 20 triệu anh bảo không có nghĩa vụ, còn mẹ anh thì anh dám lấy cả 2 tỷ của tôi?
Tuấn cười lạnh:– Mẹ anh sinh ra anh, còn mẹ em thì không. Anh giúp mẹ mình là hiếu thảo, còn tiền trong thẻ em, vợ chồng chẳng phải của chung sao?
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mà không tin nổi đó là người đầu gối tay ấp bấy lâu.
Tôi lặng lẽ thu thập bằng chứng: sao kê thẻ, hợp đồng mua nhà, chữ ký của anh.Một tuần sau, tôi mời anh ngồi xuống, đặt lên bàn tờ đơn ly hôn cùng toàn bộ giấy tờ.– Anh đã ký hộ em nhiều thứ rồi, lần này em mời anh ký cho đúng chỗ.
Anh cười khẩy:– Em định bỏ anh à? Em tưởng em có quyền chắc?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:– Quyền thì em không biết, nhưng thẻ em đứng tên, căn hộ anh mua bằng tiền em – pháp luật sẽ biết.
Nụ cười của anh tắt ngấm. Tôi rời khỏi nhà trong im lặng, không mang theo gì ngoài vài bộ quần áo.
Ba tháng sau, tòa xử. Tôi thắng kiện. Căn hộ 2 tỷ được trả lại, tài khoản hoàn tiền. Tuấn bị buộc tội chiếm đoạt tài sản hôn nhân trái phép. Anh mất chức, danh tiếng tiêu tan. Mẹ anh – người từng hả hê khi con mình “hiếu thảo” – giờ phải rao bán chính căn hộ đó để trả nợ.
Ngày nhận lại số tiền, tôi mang 200 triệu gửi về quê, sửa lại căn nhà cũ cho mẹ, phần còn lại mở tiệm nhỏ làm ăn.Mẹ nắm tay tôi, rưng rưng:– Thôi con ạ, người ta giàu tiền nhưng nghèo tình. Còn con, nghèo cũng được, nhưng phải sống cho có nhân.
Tôi gật đầu, mỉm cười. Tôi nhận ra, đôi khi sự phản bội là món quà để mình tỉnh thức.Nếu không có cú quẹt thẻ 2 tỷ hôm ấy, có lẽ tôi vẫn sẽ cam chịu sống cạnh người đàn ông chỉ biết yêu bản thân.
Thông điệp nhân văn:
“Người đàn ông có thể không giàu, nhưng nếu anh ta sẵn sàng chia sẻ cả 20 nghìn khi bạn cần – anh ta đáng để giữ.Còn kẻ có thể lấy của bạn 2 tỷ mà không mảy may áy náy – dù sống cùng, vẫn là người xa lạ.”