Tôi tên là Lan, năm nay 30 tuổi, có một công việc ổn định và một mái ấm nhỏ cùng người chồng hết mực yêu thương. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, hẳn ai cũng nghĩ tôi là người phụ nữ may mắn, đủ đầy. Nhưng đâu ai biết, phía sau cuộc đời tưởng như bình yên này là một câu chuyện khiến tôi từng rơi xuống tận cùng của nước mắt.
Từ nhỏ, tôi đã biết mình không phải con ruột của bố mẹ. Mẹ nuôi tôi – bà Hoa – kể rằng năm đó, bà nhặt được tôi trong một buổi chiều mưa, bị bỏ rơi bên vệ đường. Bà nói:
“Chắc ông trời thương mẹ, thấy mẹ hiếm muộn nên gửi con đến.”
Tôi lớn lên trong căn nhà nhỏ nghèo nàn, nơi bố làm thợ hồ, mẹ bán hàng rong. Có những hôm bữa cơm chỉ có rau luộc và chén nước mắm, vậy mà mẹ vẫn lặng lẽ gắp miếng thịt duy nhất cho tôi. Tôi không bao giờ thấy mẹ kêu ca – chỉ nghe bà nhắc đi nhắc lại một câu:
“Con cố học, thoát nghèo nghe con. Đời mẹ khổ rồi, không muốn con khổ nữa.”
Tôi hiểu mẹ thương mình bằng cả phần đời còn lại của bà.
Năm tôi học lớp 11, bố qua đời vì tai nạn giao thông. Cả nhà chỉ còn hai mẹ con nương tựa nhau. Mẹ gồng gánh làm thuê, có hôm về muộn người lấm lem bụi đường, nhưng vẫn cười, vẫn lo cho tôi bữa cơm nóng. Tôi từng thấy bà ngồi một mình trong đêm, nhìn tấm ảnh bố mà nước mắt rơi. Tôi thương mẹ đến quặn lòng, thề sẽ học thật giỏi để báo đáp.
Sau này, tôi thi đậu đại học, vừa học vừa làm thêm, mỗi tháng mẹ vẫn gửi cho tôi vài trăm nghìn dù bà sống chắt chiu từng đồng. Khi tôi ra trường, cưới chồng, mẹ lấy toàn bộ tiền tiết kiệm – tròn 1 tỷ đồng – đặt lên bàn, bảo:
“Con cứ mua nhà đi, coi như của hồi môn mẹ cho. Chỉ cần con sống hạnh phúc là mẹ mãn nguyện rồi.”
Tôi đã bật khóc. Tôi nghĩ, người mẹ nuôi ấy dù không sinh ra tôi, nhưng yêu tôi còn hơn cả máu mủ.
Nhưng rồi một ngày, mọi thứ sụp đổ.
Hôm ấy, tan làm, có một người đàn ông trung niên đứng chờ tôi trước cổng công ty. Ông nhìn tôi rất lâu, mắt run run:
“Con… con có phải là Lan không?”
Tôi cảnh giác, định bỏ đi thì ông nói một câu khiến tôi đứng chết trân:
“Bố tìm con gần ba mươi năm nay rồi.”
Tôi cười gượng, nghĩ ông nhận nhầm người. Nhưng khi ông mở ra tập hồ sơ cũ, những mẩu tin tìm con ố vàng, cùng bức ảnh đứa bé có khuôn mặt giống tôi đến lạ, tôi chết lặng. Ông kể, năm tôi hai tuổi, người giúp việc trong nhà bế tôi đi chơi rồi mất tích. Gia đình tìm kiếm khắp nơi, báo công an, đăng báo, nhưng vô vọng. Mẹ ruột tôi vì thương con mà ngất lên ngất xuống, suýt mù vì khóc.
Điều khiến tôi sụp đổ hoàn toàn là câu nói sau đó: “Người giúp việc ấy… chính là mẹ nuôi con – bà Hoa.”
Tôi như hóa đá. Toàn thân lạnh ngắt. Người phụ nữ đã nuôi tôi, thương tôi, hy sinh cả đời vì tôi — lại chính là người từng khiến bố mẹ ruột tôi sống trong tuyệt vọng suốt gần 30 năm?
Tôi trở về nhà, thấy mẹ Hoa đang lúi húi nấu cơm. Mùi cá kho tỏa ra quen thuộc, nhưng tôi không còn cảm giác ấm áp như trước. Tôi hỏi: “Có phải mẹ… đã bắt cóc con không?”
Bà Hoa khựng lại, chiếc muôi rơi xuống nền gạch. Bà ngồi phịch xuống ghế, run rẩy. Một lúc lâu, bà gật đầu, nước mắt lăn dài:
“Lan à… năm đó mẹ mất con gái hai tuổi vì bệnh. Mẹ đau đến hóa dại. Khi gặp con chơi một mình ở công viên, mẹ chỉ muốn bế một chút cho đỡ nhớ… rồi mẹ không kiềm được. Mẹ mang con về, nghĩ sẽ chăm con thay cho con gái đã mất. Mẹ sai, mẹ biết chứ… nhưng càng nhìn con lớn, mẹ càng sợ phải mất con thêm lần nữa.”
Tôi chỉ biết ngồi im, nước mắt chảy không ngừng. Tôi không thể tha thứ, nhưng cũng chẳng thể căm hận. Tình yêu mà bà dành cho tôi – dù bắt đầu bằng một sai lầm – lại là tình yêu duy nhất nuôi tôi nên người.
Tôi đến tìm bố mẹ ruột. Mẹ ruột tôi – mái tóc bạc, đôi mắt mờ – vừa nhìn thấy tôi đã run lên, ôm chầm lấy, khóc như mưa: “Con về rồi là tốt rồi. Mẹ chẳng trách ai cả. Người ta có thể sai, nhưng họ đã nuôi con thành người tử tế, mẹ biết ơn điều đó.”
Tôi khóc nấc. Lần đầu tiên, tôi hiểu: tình yêu của người mẹ – dù là sinh hay nuôi – đều sâu như biển.
Giờ đây, mỗi cuối tuần tôi lại đưa chồng con về thăm cả hai bên. Bố mẹ ruột tôi ở cùng nhau, còn mẹ Hoa – người mẹ nuôi từng sai lầm năm nào – ở cùng vợ chồng tôi trong căn nhà nhỏ bà từng góp tiền mua. Bà chăm cháu, còn tôi nấu cho bà món cá kho bà thích nhất.
Tôi không quên quá khứ, nhưng tôi chọn tha thứ. Vì chỉ có lòng bao dung mới chữa lành được những vết thương của định mệnh.
Có lẽ, trong kiếp nào đó, tôi đã nợ hai người phụ nữ ấy – một người cho tôi sự sống, người kia cho tôi cuộc đời. Và đến giờ, tôi vẫn tin: mình là người may mắn, vì được yêu hai lần – bởi hai người mẹ.

